Cha Nguyễn văn Lý giải thích

về việc ngài được cho về

Tòa tổng giám mục Huế chữa trị

 

Cha Nguyễn văn Lý giải thích về việc ngài được cho về Tòa tổng giám mục Huế chữa trị.

Huế [Voa 15/3/2010] - Kính thưa quý vị, các bạn thân mến. Cha Tađêô Nguyễn Văn Lý đã được cho về Tòa tổng giám mục Huế để điều trị.

Liền sau khi về tới Tòa tổng giám mục, tối thứ Hai 15 tháng 3 năm 2010, cha Lý đã dành cho Ðài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA), chương trình Việt ngữ, một bài phỏng vấn qua đó ngài giải thích việc ngài được đưa về điều trị tại Tòa tổng giám mục.

Mở đầu cuộc phỏng vấn, cha Lý khẳng định: "Xin nói ngay là không phải tôi được trả tự do, mà là tạm đình chỉ thi hành án để chữa bệnh."

Theo vị linh mục tù nhân lương tâm này: "Thời gian Lệnh đình chỉ cứ mỗi đợt 12 tháng. Ðây là đợt đầu tiên. Sau khi tôi hết án, tôi vẫn bị quản chế 5 năm. Còn bây giờ, trong thời gian điều trị bệnh, theo yêu cầu của gia đình, thì cũng bị quản chế như thế."

Cha Lý giải thích như sau: "Trước mắt tôi đang ở Tòa Giám mục Huế, tại khu hưu dưỡng mà trước đó tôi cũng ở đây mấy năm rồi. Những lần bị quản chế tôi đều ở khu này. Có thể nếu gia đình muốn đưa đi điều trị ở đâu đó thì cũng sẽ chịu sự quản lý của chính quyền địa phương đó."

Ðược hỏi: "Với lệnh tạm đình chỉ thi hành án, linh mục có ký một giấy cam kết nào với phía chính quyền không?" Cha Lý trả lời: "Không, tôi không nhận bản án. Tôi cũng không coi mình là phạm nhân, mà luôn coi mình là tù nhân lương tâm. Vì gia đình đề nghị như thế, theo sự gợi ý của họ, nên tôi cũng hướng theo gia đình, về cho gia đình điều trị, chứ không buộc phải ký một giấy tờ gì cả. Tôi chỉ ký một giấy biên bản thông báo về lệnh tạm đình chỉ. Trong biên bản, tôi cũng ký là một tù nhân lương tâm, chứ tôi không nhận mình là một phạm nhân".

Về tình trạng sức khỏe, cha Lý cho biết: ngài đang bị liệt chân phải, chưa đi đứng bình thường. Còn riêng tay phải đã phục hồi được trên 50%.

Cha nói rằng hơn 2 năm đầu khi bị giam tù, ngài là một người bình thường ở một khu biệt giam, một mình trong một khu đất khoảng 400 mét vuông. Ở đó có nhiều phòng giam nhưng chỉ giam một mình ngài thôi. Ðây là phòng mà cha đã từng ở nhiều lần trước rồi. Cha Lý nói: "Khi họ giam tôi ở đó thì họ đưa tất cả tù nhân khác ra khỏi. Tôi ở biệt lập như vậy. Những người ở gần tôi cũng phải cách mấy chục mét và cách mấy bức tường. Cách đây hơn nửa năm, tôi bắt đầu bị tai biến mạch máu não. Hai lần đầu tôi vẫn ở một mình. Họ cho uống thuốc giảm áp, cùng các thuốc thông thường của người bị cao huyết áp. Ðến lần thứ ba tôi bị tai biến vào tháng 11 năm ngoái. Khi đó, họ đưa tôi lên bệnh viện 198 của Bộ Công an ở Hà Nội điều trị. Tại đó, lúc đầu công an phải giúp đỡ tôi. Sau đó ít ngày, họ nhắn gia đình tôi ra. Một tháng sau, họ đưa tôi về lại trại. Lúc bấy giờ, họ cho một tù nhân người dân tộc Tày ở chung để giúp đỡ tôi trong các sinh hoạt hằng ngày. Cách đây hơn một tháng, họ có cho thêm 2 người nữa giúp đỡ tôi thêm."

Nói về những điều kiện giam giữ và sinh hoạt, cha Lý cho biết:

"Buồng giam của tôi sạch sẽ, cũng có các điều kiện vệ sinh bình thường. Lúc này, tiêu chuẩn về ăn uống của tù nhân ở Việt Nam tương đối no đủ hơn trước đây nhiều. Về tinh thần, hằng ngày tôi được đọc báo Nhân dân. Gia đình được phép gửi vào cho tôi báo Pháp luật. Chỉ thế thôi. Cách đây hơn 1 năm, tôi bắt đầu được nhận sách kinh."

Giải thích về sự thay đổi này, cha Lý nói: "Vì lúc đó, Việt Nam và Vatican lập một Ủy Ban hỗn hợp xúc tiến việc quan hệ ngoại giao đôi bên. Không biết phải sự trùng hợp không nhưng trong trại giam vào dịp đó thì người ta trả sách kinh Thánh cho tôi".

Về việc thăm viếng của các phái đoàn nước ngoài, cha Lý cho biết: "Có 3 lần khách quốc tế thăm. Lần thứ nhất là ông đại sứ Mỹ tại Hà Nội, cách đây khoảng 2 năm rồi. Lần thứ hai là phái đoàn của Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế của Hoa Kỳ, gồm 6 người, cách đây khoảng 1 năm. Lần thứ ba cách đây gần một năm thì ông đại sứ Mỹ thăm tôi lần thứ hai."

Cha Lý nói về nội dung các cuộc gặp gỡ như sau: "Họ muốn hỏi thăm tình hình của mình. Ngoài các câu hỏi của họ, phần tôi, tôi muốn trình bày vấn đề gì thì vẫn có thể trình bày."

Trong hai lần đầu, cha Lý xác định cho họ rõ là ngài không phải là phạm nhân mà là một tù nhân lương tâm, và ngài coi bản án đó là thiếu văn minh, trái với các công ước quốc tế mà Việt Nam đã ký. Lần sau này, ngài đề cập đến các vấn đề hòa bình và thăng tiến trên thế giới.

Cha Lý cũng nói rằng trong lúc bị giam ngài đoán một phần nào thôi chứ thật sự không được thông tin đầy đủ về dư luận bên ngoài.

Ðược nhắc đến chuyện: cách đây hơn 2 năm sau phiên tòa của cha, có một điều gây xôn xao dư luận là bức ảnh chụp cảnh cha bị bịt miệng trước vành móng ngựa. Tấm ảnh này đã trở thành một trong những tấm ảnh đáng chú ý nhất khi nói về nhân quyền của Việt Nam. Trả lời về tấm ảnh này, phía nhà nước Việt Nam nói rằng do trong lúc phiên xử diễn ra, cha đã có những thái độ và hành động không đúng.

Cha Lý giải thích như sau: "Trước tòa, tôi đã có sẵn các câu để phát biểu, cũng có những lời để chứng minh rằng ở Việt Nam hiện nay tự do dân chủ, nhất là tự do ngôn luận, không bằng thời Các-Mác ở London, không bằng thời của nhóm Nguyễn Ái Quốc tức Phan Chu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn An Ninh, Nguyễn Thế Truyền, Nguyễn Tất Thành ở Paris cách đây gần 100 năm, không bằng thời cụ Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Thế Truyền ra báo Tiếng dân và Tiếng Chuông ở ngay tại Việt Nam trong thời Pháp thuộc. Nhưng tôi biết rằng không thể nói được. Cho nên tôi phải chọn một thái độ là đọc thơ. Hành động bịt miệng đó đã nói lên nhiều hơn những điều mà mình định nói. Tôi chỉ đọc đi đọc lại 4 câu thơ thôi, chứ không làm gì bạo lực cả. Tất cả những ai chứng kiến phiên tòa đều biết rằng tôi chỉ đọc thơ chứ có làm gì đâu. Họ nói tôi xô ngã hai công an. Ðó là vu khống chứ lúc đó tôi đã tuyệt thực qua ngày thứ 8 rồi làm sao đủ sức xô ngã hai công an? Người ta đã bịt miệng tôi 4 lần tất cả."

Trình bày cảm nghĩ của mình trong lúc này, cha Lý cho biết: "Trước mắt, tôi cần phải điều trị bệnh vì bệnh tôi thật sự là nặng, vì có một khối u trong não. Trong trại giam họ không dám điều trị mà để cho Giáo hội và gia đình điều trị đây. Tôi ở trong trại giam mới ra, giống như một người trong hang mới ra, chỉ biết rằng rất nhiều người quan tâm, đồng tình ủng hộ mình, nhưng chính mình chưa biết làm thế nào cho thích hợp vì tôi mới về vài tiếng đồng hồ."

Mặc dù sức khỏe còn yếu kém, vị linh mục tù nhân lương tâm này khẳng định: "Ðã chọn con đường tù đày để làm việc, thì càng ở tù tôi càng tỉnh táo và khôn ngoan hơn thôi. Những người đấu tranh bất bạo động thì càng ở tù thì càng mạnh hơn. Ðối phương càng bắt bớ, càng yếu hơn. Chuyện tù đày là cái giá phải trả của những người đấu tranh chân chính".

 

CV.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page