Các nữ tu Huế đến hỗ trợ

các gia đình bệnh nhân phong Ðà Nẵng

 

Ngôi làng Hòa Vân của các gia đình bệnh nhân phong

 

Các nữ tu Huế đến hỗ trợ các gia đình bệnh nhân phong Ðà Nẵng.

Ðà Nẵng, Việt Nam (22-5-2009) - Ngôi làng Hòa Vân sau lưng là núi, trước mặt là sóng biển bao la. Ðối với 67 gia đình bệnh nhân phong đang sinh sống dưới chân đèo Hải Vân, thuộc phường Hòa Hiệp Bắc, quận Liên Chiểu, Ðà Nẵng này là sự quan tâm đặc biệt của dòng Con Ðức Mẹ Ði Viếng Huế.


Chị Lợi và bà Marie Cecilia Nguyễn Thị Vân.


Nữ tu Agnes Nguyễn Thị Lợi, đặc trách bác ái của dòng cho biết, làng phong Hòa Vân trước đây là nơi cách ly bệnh nhân hủi với người bình thường, muốn ra được làng phải đi bằng loại thuyền đánh cá vì làng nằm ở vị trí hiểm trở, đi lại khó khăn, nếu không có thuyền phải nhờ anh em hướng đạo sinh mở đường, băng ngang lau sậy xuống dốc đá lởm chởm rất nguy hiểm".

Chị Lợi kể về những gian nan bước đầu năm 1981, các chị bị nghi ngờ vượt biên trái phép vì đóng gói lương thực trên tàu thủy gạo, đường, dầu ăn, muối, sữa, kẹo bánh, áo quần, và đồ chơi trẻ con xuống làng phong Hòa Vân". Nhưng mục đích của dòng là chia sẻ Tin Mừng cho anh chị em phong đang sống thiếu thốn phương tiện từ vật chất đến tinh thần.

Các bệnh nhân phong đến đây năm 1968, họ đến từ các tỉnh miền Nam và miền Trung Việt Nam, lâu ngày họ quen nhau, lập gia đình, sinh con cái và trở thành làng phong Hoa Vân.

Ông Nguyễn Thanh Tương, 83 tuổi, quê Ðiện Bàn, Quãng Nam, là một trong 150 bệnh nhân phong nhập viện đầu tiên nói rằng một sĩ quan hải quân Mỹ đóng quân tại đây năm 1968, đã sáng lập ra trại phong này để nuôi và chữa bệnh cho bệnh nhân phong. Ông nói: "Các nữ tu dòng Con Ðức Mẹ Ði Viếng Huế là những người viếng thăm chúng tôi từ năm 1981".

Cứ 3 tháng các nữ tu thăm làng phong một lần từ sáng đến chiều, các chị thường làm một số công việc như tập hát sinh hoạt với trẻ em, phát gạo, dầu ăn, muối, đường, mỳ tôm, giúp tiền học phí, đồ chơi trẻ em, và hát thánh ca cho chúng tôi nghe. Ông Tương nói: "Họ giống như người nhà của chúng tôi".

Bà Maria Cecilia Nguyễn Thị Vân, quê ở Quãng Ngãi, cho biết bà bị làng xóm xua đuổi khi họ phát hiện các ngón tay phải của bà bị rụng vì lỡ loét năm bà 18 tuổi, ba người cháu gọi bà bằng cô ruột, đưa bà nhập viện năm 1971.


Một nữ tu đang sinh hoạt với trẻ em làng phong.


Bà Vân, 78 tuổi, mất hết các ngón tay và các ngón chân vì vi trùng Hansen, tâm sự: "Hơn 38 năm, tôi không được đến nhà thờ, tôi nhớ người thân, tôi chỉ biết thông tin của Giáo Hội và đời sống bên ngoài nhờ các nữ tu nói cho tôi".

Phương tiên đi lại của làng phong Hòa Vân là chiếc thuyền đánh cá được sửa lại làm phương tiện chở khách và cấp cứu người trong làng từ Hòa Vân đến thị trấn Nam Ô. Ông Gioan Ngô Minh Hà, 36 tuổi, chủ thuyền cho biết: "Mỗi năm vào mùa mưa bão, ông phải gọi điện cho các nữ tu trước 2-3 ngày để báo biển động, ông không thể vào bờ đón các nữ tu ra thăm trại phong được vì sóng lớn".

Anh Hà cho biết, chính quyền địa phương có ý định di dời trại phong vào một nơi sâu xa để lấy lại trại phong nầy xây dựng khu du lịch trong vài năm tới.

 

Phêrô Nguyễn Ngọc Giáo

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page