Cảm nhận đêm Giáng sinh Hà nội
Cảm nhận đêm Giáng sinh Hà nội.
Hà Nội, Việt Nam 25/12/2008) - Tôi đã nhiều lần tham dự Giáng sinh tại Hà nội, nhưng năm nay (2008) khi Giáng sinh về, trong lòng Hà nội có gì đó lao xao bất ổn, không khí giáng sinh thật ảm đạm, dòng người ngược xuôi nháo nhác như vừa đánh mất một cái gì rất thiêng liêng. Có phải cái linh hồn của lễ Giáng sinh năm nay (2008) đang bị thế lực bóng tối nào đe dọa, cướp mất để lại sau lưng một vết đen, một mùi hôi tánh của loài quỷ dữ bảy đầu mười sừng đang nhăm nhe chiếm nuốt vị hoàng tử hòa bình mà người đàn bà vừa mới sinh ra cho nhân loại.
7 giờ, tôi lên xe đi lòng vòng phố phường Hà nội, xe cộ ngược xuôi, tiếng còi thi nhau inh ỏi, qua siêu thị Tràng Tiền bên hè phố, trước cửa vào siêu thị, một biểu tượng của Giáng sinh với mục đích kinh doanh. Một hang đá nhỏ, chiếc xe tuần lộc lớn đang chở đầy những hàng hóa của một hãng Bopby, xung quang hang đá cũng toàn Bopby, máng cỏ cũng bopby, mái hang đá cũng bốp bopby... thật đúng với cái thương hiệu tã lót dành cho trẻ nhỏ mới sinh. Nhưng đáng tiếc Hài nhi Giêsu thì chẳng bao giờ sài loại sang như thế.
Qua mấy chục bước, tôi tiến về phía bờ hồ, nước hồ Gươm hôm nay cũng có gì đó bất ổn, màu sám xanh, sóng vỗ bì bọp gợi lên trong tôi cảm giác hoang vắng cô đơn giữa một thủ đô đang được mệnh danh là "Thành phố vì hòa bình, phồn hoa sung túc". Bỗng dưng tôi cảm thấy ớn lạnh. Nhìn lên phía trước, chiếc đồng hồ đếm thời gian ngược cho biết còn 616 ngày nữa là kỷ niệm Nghìn năm Thăng Long, không biết đất văn vật này đón chờ ngày ấy là điềm lành hay điềm dữ, nhưng cứ như mấy thằng mất dậy nào đó nói: "Còn mấy trăm ngày nữa là kỷ niệm Thăng Long nghìn năm ôn vật" Không biết mấy thằng khốn nạn đó được giáo dục ở nơi nào mà dám sỉ nhục dân tộc như thế?
Tôi vòng qua bờ hồ, góc tượng đài Ðắc lộ cũ mà bây giờ là góc quyết tử cho tổ quốc quyết sinh đó, có một sân khấu dựng khá công phu, với các trang thiết bị hiện đại, trên sân khấu có biểu tượng ông già Noel bằng cao su bơm hơi, đèn xịt khói mù, một nhóm người đang tất bật chuẩn bị chạy lên chạy xuống, trên phông thấy duy nhất một con số: 2008 không đầu không cuối, không nội dung chương trình. Tôi không biết đây đang định tổ chức cái chương trình gì mà chẳng có chủ đề, hỏi ra mới biết năm nay nhà thờ không tổ chức Giáng sinh nên nhà nước "quan tâm tới tình hình tôn giáo nên đứng lên để tổ chức", tôi hỏi một người đang đứng lại xem với tôi: Tổ chức giáng sinh sao không có chủ đề về giáng sinh? Anh ta nói: Không được, nếu đề chữ Mừng Chúa Giáng sinh 2008 thì mọi người Việt nam tưởng mấy bác chóp bu Hà nội theo đạo Chúa mà rồi bỏ đảng bác theo đạo Chúa thì chết, nên tốt nhất cứ đề trống không 2008, vả lại nói trống không là nghề của các bác ấy, thì viết trống không cũng có sao đâu?tôi gật gù chớm hiểu.
Tôi vòng sang phố Hàng trống, đi về phía nhà thờ lớn Hà nội, một cảnh tượng tôi không thể tin nổi là hôm nay lễ Giáng sinh mà nhà thờ vắng như Chùa Bà Ðanh vậy, không đèn, không cờ quạt, không băng dôn, không pano áp phích, tôi tiến lại gần thì thấy những nhóm bạn trẻ đi ra vào cổng nhà thờ qua một lối mở hé được buộc bàng sợi xích sắt chỉ độ hai người đi vừa, mấy anh bảo vệ nhà thờ đang đứng ở đó hình như đang canh chừng một nhóm nào đỏ mà nhác trông đã thấy lo âu, đề phòng cảnh giác, tôi hỏi: sao lại khóa cửa thế này anh? Anh ta trả lời: Ðề phòng bọn "quần chúng tự phát ban đêm hay đi quấy phá như hơn hai tháng trước ở nhà thờ Thái hà va tòa Khâm sứ" tôi khẽ nói, À, ra là thế!. Tôi nhìn sang phía bên trái mặt tiền nhà thờ, thì có một nhóm rất đông dân phong đi lại, tay cầm cả dùi cui, đang săn bắt tìm kiếm ai đó, một anh trông mặt hung tợn chạy đuổi một người nào đó, mà người đó lại là đàn bà hình như bị què, chị ta chạy luôn vào ngách cổng trong nhà thờ, rồi ngồi nép mình sợ hãi, anh dân phong hung tợn chạy lại rồi dừng lại ngoài cổng nhà thờ tay cầm dùi cui chỉ vào mặt người đàn bà đó nói: mày khôn đấy con ạ, mày chạy vào đây chứ mày mà còn ở bên ngoài cổng nhà thờ thì tao gô cổ mày lên xe thùng tống sang bên Ðông Anh rồi, hết tết tây lại ra. Tôi đến gần, trông mặt chị ta thì thấy sợ nhưng rất thương, vì chị ta có một cái biếu to bằng 2 cái đầu của chị dính vào cổ, hỏi ra mới biết cứ vào độ Giáng sinh và năm mới, thì có chỉ đạo từ trên xuống dưới phải làm vệ sinh môi trường đường phố, là hót sạch bọn ăn xin, lang thang đánh giầy, ăn mày ăn xin ra khỏi thành phố cho "xanh, sạch, đẹp" để bộ mặt thủ đô sạch sẽ dễ bề tiếp các phái đoàn ngoại quốc. Nghĩ về người đàn bà dị tật ăn xin vừa rồi, tôi cảm nhận đêm nay Chúa Hai Ðồng lại cứu chị một lần nữa.
Ði sâu vào phía trong nhà thờ, qua nhà xứ Chính tòa, đến hang đá, có mấy người đang chụp hình bên hang đá, có tiếng to nhỏ với nhau, sao năm nay Giáng sinh buồn đến thế? có tiếng đáp lại: Ðức Mẹ Maria bị bắt đi mấy tháng trước, bị cầm tù và không ai biết giam Mẹ ở đâu thì làm sao biết chuyện sinh đẻ để mà mừng Giáng sinh nên không buồn làm sao được!!! dòng người lại lặng lẽ ra đi.
Tôi bước sang bên Tòa Giám mục, cũng không đèn không nhạc không đăng ten trang trí, phía sân Chủng viện có một sân khấu vừa dựng lên, trên sân khấu một tượng Chúa chịu đóng đanh có một vòng hoa bằng gai trắng vấn từ trên xuống dưới, cô quạnh một mình, nhìn xuống phía dưới những hàng ghế được xếp thăng băng đã thấm lớp sương nhẹ hơi ướt, đâu đấy thỉnh thoảng cất lên tiếng con chim lạc tổ cất lên kẹc kẹc, trên nhà nguyện chủng viện các thầy đang hát thánh vịnh kinh chiều một lễ Giáng sinh, lời thánh vịnh du dương nhẹ nhàng lúc trầm lúc bổng đã đưa tôi trở về với kinh nguyện lúc nào không biết, miệng tôi cũng hát thánh vịnh: Người làm cho đàn bà son sẻ thành mẹ đông con vui cửa vui nhà. Trong tất cả cho tôi thấy rằng, trong mầu nhiệm Giáng sinh đã thấp thoáng hình ảnh của thập giá.
Sang hang đá Tòa Giám mục, tôi càng thấy lạ lùng hơn nữa, một hình ảnh xúc động đạp vào mắt tôi. Trên cao Chúa Trời tuyên phán tạo dựng bằng Lời, rồi đến hình ảnh Tổ phụ Adam và Eva phạm tội xa xa hình Ðức mẹ chắp tay đứng lặng lẽ, phía dưới là một túp lều sơ sài trong đó có một cặp vợ chồng trẻ hình như người vợ mới sinh con, nhưng khốn thay sinh vào lúc lụt lớn, cứ nhìn mặt người đàn ông thì biết được sự lo âu, phía bên kia, một tòa nhà cao tầng hoành tráng bên cạnh mấy ngôi nhà lụp sụp, có đâu đấy đứa trẻ đánh giầy đang len lỏi giữa tòa nhà cao tầng mặt mày lấm lét, vài đứa khác tay cầm giầy, tay sách quần vì sợ cảnh sát. Mấy đứa bán báo thì tay cầm tờ báo Hà Nội Mới và An ninh Thủ đô, đây là hai số báo được xuất ra nhiều nhất trong vài tháng vừa qua để dọn đường cho việc xây dựng hai công viên, tôi nghĩ bọn trẻ này lưu manh hơn ta tưởng, bán báo để dọn đường xây dựng công viên là để ban đêm chúng có chỗ mà ngủ, chứ chẳng phải mấy ông tổng biên tập các báo đó biết ơn nó mà cho nó ngủ tại tòa soạn báo đâu. Lưu manh nhưng không lại với mấy tay mõ báo! Hình ảnh làm tôi xúc động nhất là hình ảnh những chiếc thuyền đang lướt trên phố Hà nội, hình ảnh em bé đang bị tụt xuống hố thoát nước đang giơ bàn tay lên kêu cứu, bàn tay tinh khiết và nhỏ bé như bàn tay của Chúa Hài Ðồng, bàn tay nói lên sự vô tội của trẻ thơ, nói lên cái ngây thơ của tuổi học trò nhưng lại phải gánh gánh nặng của xã hội, cái hố nước sâu và dòng nước xoáy mà em đang bị cuốn xuống dưới là hình ảnh sâu sắc của những bất công xã hội, những hành động đê hèn của nhưng tên sát nhân ăn hiếp, tham ô, hối lộ, của sự giả dối... Ai sẽ cứu những thế hệ trẻ bây giờ, Chúa Hài đồng ơi! Từ trong những hình ảnh đó, tôi nghe tiếng khóc, tiếng khóc của ai sao giống tiếng khóc của trẻ thơ, tôi giật mình nhận ra tiếng khóc đó, tiếng khóc của Chúa Hài đồng hôm nay. Tôi lững thững ra về, đi bộ chứ không dám nổ xe máy, vì tôi sợ bước chân của tôi, tiếng xe máy của tôi, tiếng sột soạt của chiếc áo da đắt tiền của tôi, tiếng giầy đinh lộp cộp của tôi... sẽ át đi tiếng khóc của Chúa mà bấy lâu tôi đã vô tình đã không còn nghe được tiếng khóc ấy - Tiếng khóc của Chúa Hài đồng trong xã hội hôm nay.
Ðêm nay, Giáng sinh về giữa lòng Hà nội, tiếng ly rượu chúc tụng của những dự án vừa trúng thầu, tiếng gầm rú của những chiếc xe đắt tiền đang say sưa chiến thắng cá độ, tiếng từ miệng của những con người miệng có gang, có thép đang oang oang giữa phố phường. đường phố sáng choang nhưng vẫn vẩn sau môt mầu u tối, mùi hôi thối của những bất công của bóng tối vẫn rình rập há chiếc miệng đỏ lom nhằm nuốt chửng Hài nhi Công lý Hòa bình sắp sinh ra cho chúng ta.
Ðêm Noel 2008
Ngày Mới