Thư mừng Giáng Sinh của
Linh mục Bề Trên Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà
Thư mừng Giáng Sinh của Linh mục Bề Trên Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà:
Kính gửi các Ân nhân và Thân hữu của Thái Hà
Kính thăm các Ân nhân và Thân hữu,
Mỗi năm đến lễ Giáng sinh chúng ta lại được nghe trang Tin Mừng rất êm đềm của thánh Luca: những mục đồng giữa đêm khuya được nghe tiếng các thiên thần hát mừng vinh quang Thiên Chúa và bình an cho loài người được Chúa yêu thương. Thiết tưởng ít ai cảm nhận được sự lạnh lẽo băng giá của kiếp người bằng các mục đồng nghèo ấy: "Trong vùng ấy, có mục đồng sống ngoài trời và thức đêm canh giữ đàn cừu" (Lc. 2,8). Nhưng cũng ít ai cảm nhận được nguồn hạnh phúc bình an và ấm cúng bằng những mục đồng ấy: "Và bỗng đâu đến hợp đoàn với Sứ Thần có muôn vàn Thiên binh cất tiếng ngợi ca Thiên Chúa rằng: "Vinh quang Thiên Chúa trên trời cao thẳm, và dưới thế bình an cho loài người Chúa thương" (Lc. 2,13-14). Lời ca ấy làm cho các mục đồng hối hả cùng nhau đi Bêlem và họ đã " gặp bà Maria, ông Giuse và Hài Nhi nằm trong máng cỏ" (Lc 2,16). Tín hữu chúng ta dường như cũng được chia sẻ phần nào cả cái lạnh lẽo tình đời lẫn niềm vui hân hoan chan hòa ấm cúng của các mục đồng. Chính vì thế chúng ta vẫn gửi lời mừng lễ Giáng sinh cho thân nhân và bạn hữu.
ở Thái Hà chúng tôi cũng có truyền thống tốt đẹp ấy. Nhưng đến năm 2008 này, tự nhiên số thân nhân và bạn hữu của Thái Hà tăng đột biến, đến nỗi gửi bao nhiêu thiệp chúc mừng cũng không đủ. Chúng tôi thì lại không muốn thiếu sót một ai, vì thế xin gửi lá thư ngỏ này đến tất cả các ân nhân và thân nhân trong cả nước và khắp năm châu. Xin các vị và các bạn nhận ở đây một lời cảm tạ vì tất cả những tình sâu nghĩa nặng mà thập phương đã dành cho Thái Hà trong năm qua.
Hiệp ý với Tổng Giáo phận Hà Nội, phong trào cầu nguyện cho Công Lý và Hòa Bình ở Thái Hà phát động ngày lễ Hiển Linh 2008, ngay lập tức đã có những anh chị em ở Hà Nội, ở miền Bắc nói chung và nhiều "cư dân mạng" trong và ngoài nước hưởng ứng. Phong trào cầu nguyện này đã phát triển vượt bậc vào ngày lễ Ðức Mẹ Hồn Xác về trời 15/8/2008, khi mọi người tiến vào mảnh đất bỏ hoang mà ngày xưa Tu viện và Giáo xứ đã dùng. Cũng từ đấy Thái Hà thường xuyên bị báo đài nhà nước đả kích nặng nề và bị kết án là phạm pháp, phá rối trật tự công cộng và xâm phạm tài sản xã hội chủ nghĩa.
Tình hình trở nên đặc biệt nghiêm trọng từ ngày 28/08/2008: ba anh chị em bị bắt giữ, đưa tới buổi cầu nguyện đông người trước trụ sở Công An quận Ðống Ða, rồi vụ đàn áp bằng dùi cui, roi điện, và bạo hành. Sau đó đến tối 31/08/2008, cộng đoàn cầu nguyện bị xịt hơi cay, khiến nhiều người bất tỉnh đau đớn, và phải đi bệnh viện. Kể từ lễ Ðức Mẹ Sầu Bi, ở Hà Nội mừng vào ngày 21/09/2008, Thái Hà được vinh dự chung phần với Ðức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt lãnh những đòn hằn ác liệt cả bằng lời nói lẫn những hành động bạo lực xẩy ra đêm 21/09/2008 chung quanh Tu Viện và Nhà Thờ. Kể từ đó mảnh đất mà Thái Hà muốn thu hồi đã được biến thành công viên. Tuy không đạt được nguyện vọng xây Nhà Thờ trên mảnh đất cha ông để lại, nhưng Thái Hà cũng được một phần an ủi là mảnh đất ấy đã không bị chia xẻ, bán chác, tư túi. Từ ngày đó, sự đả kích và bạo động đối với Thái Hà có giảm dần, với một cuộc phá rối nữa vào đêm lễ các thánh Tử Ðạo Việt Nam 15/11/2008.
Ðến lễ Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, 8/12/2008 thì Ðức Mẹ đã ban tặng cho Thái Hà một món quà. 8 anh chị em bị truy tố lãnh án treo và bị cảnh cáo. Tuy anh chị em khẳng định mình vô tội và do đó dù án treo hay cảnh cáo thì anh chị em vẫn kháng cáo, nhưng Thái Hà đã hết sức vui mừng đón anh chị em trở về bình an với gia đình. Có thể nói chưa bao giờ Thái Hà có một ngày vui như buổi chiều và tối hôm ấy.
Chúng tôi xin ôn lại mấy chặng đường đã qua để được bày tỏ lòng tri ân với tất cả các bậc ân nhân và anh chị em thân hữu đã chí tình đồng hành với Thái hà trong một hành trình gian khổ.
Trước hết, Thái Hà xin cảm tạ các vị chủ chăn, đứng đầu là Ðức Tổng Giám Mục Hà Nội. Ngài đã có văn thư ủng hộ Thái Hà ngay từ những ngày đầu sôi động. Ngài lại đích thân đến thăm và cùng cầu nguyện với cộng đoàn trên "Linh địa Ðức Bà". Tuy sau đó vụ Tòa Khâm Sứ là nguyên nhân trực tiếp khiến lời nói của Ngài bị bóp méo và bản thân Ngài bị vu khống và đả kích tàn bạo, nhưng Thái Hà có cảm giác rất rõ là thái độ của Ngài đối với Thái cũng là một nguyên nhân gây ra sự đả kích đó.
Sau Ðức Tổng Giám Mục thì hầu hết các Ðức Cha ở miền Bắc đều đã đến thăm, cầu nguyện với cộng đoàn ở hiện trường và có những tuyên bố bênh vực Thái Hà. Tất cả những sự kiện này đã được thông tin rộng rãi trong và ngoài nước. Cha Bề Trên Giám Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế đã đến các Tòa Giám Mục để cảm tạ các Ðức Cha. ở đây chúng tôi chỉ xin nói rằng sự xuất hiện của các Ðức Cha đã làm nức lòng cộng đoàn dân nghèo đang cầu nguyện cho Công Lý và Hòa Bình. Qua các Ðức Cha, chúng tôi cảm thấy mình được tất cả Hội Thánh bao bọc và nâng đỡ.
Nhiều vị Giám mục khác ở ngoài Giáo Tỉnh Hà Nội cũng đã lên tiếng bênh vực Thái Hà. Thái Hà xin cảm tạ Ðức Hồng Y Gioan-Baotixita Phạm Minh Mẫn ở Sài Gòn đã lên tiếng giữa lúc Thái Hà đang bị đả kích ác liệt. Ðức Giám mục Kontum cũng có thái độ ủng hộ rất dứt khoát. Ngoài ra còn nhiều đấng khác tuy kín đáo nhưng cũng đã đến thăm Thái Hà và tỏ ý hiệp thông cầu nguyện.
Chỉ bốn ngày sau khi Thái Hà gặp đại nạn "Quan điểm của Hội Ðồng Giám Mục Việt Nam về một số vấn đề trong hoàn cảnh hiện nay" được công bố tại Xuân Lộc ngày 25/09/2008 đã là một nguồn ánh sáng khiến cho Thái Hà vững tâm hơn. Các Ðức Giám Mục lên tiếng cho toàn thể Giáo Hội và ngỏ lời với mọi người thiện chí. Thái Hà chỉ là một thành phần bé nhỏ trong Dân Chúa, nhưng có lẽ vì đang ở giữa một thứ "tâm bão" nên đã đón nhận những định hướng ấy với nhiều cảm kích. Một lần nữa xin tạ ơn Hội Thánh.
Theo chân các Ðức Giám mục có rất nhiều linh mục và nam nữ tu sĩ đã tới Thái Hà. Nhiều vị từ miền Nam ra, nhưng nhất là trong Giáo Tỉnh miền Bắc từ Lạng Sơn đến Vinh - Xã Ðoài. Trước hết là linh mục đoàn Hà Nội, đặc biệt các cha hạt trưởng và các cha xứ, cha phó trong nội thành. Toàn thể linh mục đoàn của Bắc Ninh và Lạng Sơn cũng đến thăm viếng và sát cánh với Thái Hà. Xa hơn cả, các cha Giáo Phận Vinh tuy không thể về Thái Hà hết được, nhưng sự biểu lộ đoàn kết và đồng tâm cầu nguyện lan rộng khắp Giáo Phận tạo cho chúng tôi một ấn tượng sâu sắc tuyệt vời về tình hiệp thông trong Hội Thánh. Nhiều linh mục từ các giáo phận khác, từ miền Nam, miền Trung cũng đã cầu nguyện và khuyến khích chúng tôi bằng đủ cách, khiến chúng tôi được an ủi và nâng đỡ rất nhiều. Nhiều cha đã dẫn đầu giáo dân của mình về Thái Hà dâng lễ và cầu nguyện. Nhiều cộng đoàn nữ tu đông đúc đã ra khỏi bầu khí bình an của tu viện để trong nhiều ngày liên tiếp hòa mình dự lễ và cầu nguyện giữa cộng đoàn Thái Hà, chia sẻ với Thái Hà mọi khốn khó.
Anh chị em giáo dân từ khắp các miền gần xa về với Thái Hà là cả một hiện tượng. Vụ Thái Hà là một chất xúc tác làm lộ rõ tấm lòng son của Dân Chúa trên đất nước này. Lòng tin, lòng mến vẫn ẩn tàng trong thâm tâm tín hữu đã hiển hiện hết sức nồng nhiệt.
Anh chị em giáo dân các nơi trong Tổng Giáo Phận đã hợp đoàn với Thái Hà cầu nguyện từ những ngày đầu. Nhưng từ hôm cộng đoàn Thái Hà bị đánh đau đớn đêm 28/08/2008, thì anh chị em bốn phương không hẹn nhau trước mà cùng nhau đổ về Thái Hà như những dòng thác lũ. Anh chị em đã tìm về ngồi chung với chúng tôi để cầu nguyện, bất chấp những lời phỉ báng, khiêu khích, vu khống, đe dọa. Trước tất cả mọi hằn học, anh chị em chỉ đáp lại bằng thái độ bình an, bằng lời Kinh Hòa Bình. Trong những ngày đó, Nhà Thờ, Tu Viện, bên trong, bên ngoài chỗ nào cũng chật ních người. Tu viện tăng thêm giờ lễ, tăng thêm các tòa giải tội. Anh em Dòng Chúa Cứu Thế bỡ ngỡ bảo nhau: "Mình không tổ chức mà một cuộc Ðại Phúc đã ngẫu phát".
Chúng tôi không thể quên được từ đêm 21/09/2008 trở đi, có bao nhiêu anh chị em phương xa đã tự nguyện thức qua đêm bên Ðền Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp như thấp thỏm canh giữ một kho báu vô giá. Cả đến đêm 15/11/2008 sự kiện xảy ra khi mọi người tưởng rằng bão táp đã tạm yên, chỉ cần một hồi chuông nhà thờ và vài cú điện thoại bạn bè gọi nhau mà anh chị em từ khắp các giáo xứ ở Hà Nội đã đồng loạt phóng xe về Thái hà, có cả cha xứ, cha phó cùng đi, khiến cho những người gây rối biến tan trong phút chốc. Bao nhiêu đêm sau đó, trời đã trở lạnh, nhiều anh em các giáo xứ bạn vẫn thức suốt đêm ở ngoài sân; chúng tôi mời anh em vào trong nhà cho ấm, anh em vẫn một mực ngồi canh ngoài trời. Khi ấy chúng tôi mới hiểu rằng người ta sẽ không bao giờ ngồi canh giữ một đền thờ bằng gạch ngói, nếu như không có một đền thờ trong tâm linh, một đền thờ không dựng bằng tay người.
Thế rồi đến ngày lễ Ðức Mẹ Vô Nhiễm 08/12/2008, các cha và anh chị em các nơi đổ về từ đêm trước, từ sáng sớm để cùng ra tòa với 8 bị cáo. Nhiều người ở các nơi xa tiếp tục kéo nhau về từ sáng đến trưa cùng với anh chị em Thái Hà đứng dưới nắng bên ngoài nơi xử án cho đến tận chiều. Khi các bị cáo bình an và hiên ngang ra về, đôi khi chúng tôi thấy những anh chị em ở xa lại còn vui mừng hân hoan hơn cả anh chị em Thái Hà nữa. Người ta nói: "Cả đời chưa bao giờ vui thế". Biết bao nhiêu cú điện thoại, biết bao nhiêu tin nhắn, biết bao nhiêu Email tới tấp thăm hỏi, chia vui. Thậm chí từ nước ngoài người ta cũng điện về báo tin đang ăn mừng 8 người vô tội. Hôm đó, Thái Hà dâng lễ tạ ơn, nhưng những hôm sau, biết bao nhiêu giáo xứ khác cũng tạ ơn với Thái Hà.
Thật ra, nếu đừng có những nhân tố ngoại lai xen vào nhiễu động, thì bản thân vụ việc chẳng có gì ghê ghớm, không đáng để bàn. Nhưng từ một vụ việc nhỏ, anh chị em bốn phương lại nhận ra lòng mình, lại nhận ra lòng nhau, đó mới là điều vĩ đại phi thường. Chúa đã dùng những sự bé mọn thế gian để ban hồng ân nhớ đời trong ngày lễ Ðức Mẹ Vô Nhiễm 2008.
Chúng tôi biết rằng không thể nào kể hết ân tình của vô số các đấng bậc và anh chị em dành cho Thái Hà. Chỉ xin gợi lên vài nét để bày tỏ lòng cảm tạ. Thái Hà đã được đón nhận quá nhiều nên biết rằng cảm tạ bao nhiêu cũng chưa cân xứng. Hồng ân của Chúa vẫn đầy tràn khi giờ đây Thái Hà tiếp tục cùng anh chị em khắp nước, và anh chị em hải ngoại đêm đêm thắp nến cầu nguyện cho Công lý và Hòa bình. Chính lời cầu nguyện đó là sợi dây vô hình nối kết chúng ta với nhau vô cùng chặt chẽ.
Còn một nhóm anh chị em nữa mà chúng tôi không thể nào quên, đó là các vị và các bạn chuyên lẫn không chuyên ngành truyền thông, các cơ quan và từng cá nhân trong và ngoài nước đã truyền đi rất nhiều thông tin. Nhờ mạng lưới thông tin của các vị và các bạn, những ước vọng của Thái Hà, và mọi biến cố lớn nhỏ xảy ra đều được cả nước và cộng đồng Việt Nam khắp năm châu theo dõi từng ngày, từng giờ. Chính mạng lưới thông tin góp phần rất mạnh tạo ra sự hiệp thông mãnh liệt trong nước, ngoài nước mà Thái Hà được hưởng. Nếu không có thông tin, Thái Hà đã tan nát rồi. Chúng tôi biết có những xứ đạo ở xa, khi bị quấy nhiễu như Thái Hà, thì sự bạo động kéo dài mấy đêm liền chứ không phải là một chốc lát như ở Thái Hà. Thử thách của Thái Hà như thế còn là ngắn, được thế trước hết là nhờ sự đoàn kết thương yêu của toàn dân Chúa, nhưng nếu không có các phương tiện truyền thông, thì dân Chúa làm sao biết được để có phản ứng tuyệt vời, thì mọi sự sẽ chìm đắm trong yên lặng vô vọng mà thôi. Xin các vị và các bạn đã tham gia công tác truyền thông nhận nơi đây lòng biết ơn sâu sắc của chúng tôi.
Chúng tôi không khỏi bùi ngùi nghĩ rằng ở những vùng sâu, vùng xa, hay ngay ở các thành phố và thị xã, thị trấn, vẫn còn biết bao nhiêu người nghèo đành phải chịu áp bức, bóc lột, chẳng qua chỉ vì thiếu truyền thông và thông tin. Ðược hưởng ân huệ của các cơ quan và phương tiện truyền thông, chúng tôi cũng xin quý vị và quý bạn lưu tâm đến những nỗi đau oan khiên lớn nhỏ còn chưa có dịp được nói nên lời.
Chúng tôi xin cảm tạ các luật sư đã tận tình hướng dẫn giúp đỡ các anh chị em chúng tôi lâm vòng lao lý để mọi quyền lợi hợp pháp của anh chị em được bảo đảm. Các bạn đã chứng kiến niềm vui và tình cảm của cộng đồng trong ngày 8 tháng 12 (năm 2008) và những ngày sau đó, từ Hà Nội đến Sài Gòn. Xin để niềm vui và tình cảm đó thay lời chúng tôi cảm ơn các bạn.
Chúng tôi biết còn rất nhiều người thiện chí đã hiểu và đã ủng hộ chúng tôi trong giai đoạn vừa qua, trong đó có nhiều vị thuộc tôn giáo bạn, nhiều vị là cán bộ, đảng viên. Có những vị đã gặp chúng tôi trực tiếp bày tỏ sự cảm thông. Có những vị không cần gặp chúng tôi, nhưng chúng tôi đã được nghe biết về những phát biểu và phản ứng của quý vị và các bạn. Chúng tôi chỉ tiếc là hoàn cảnh quá bề bộn, không cho chúng tôi được hân hạnh tiếp xúc với từng vị, từng bạn. Dẫu được gặp, hay chỉ được nghe biết, hay thậm chí không được nghe, biết nhưng chúng tôi tin rằng mọi thiện chí vẫn gặp nhau trong tinh thần tôn trọng Công lý và Chân lý, trong sự yêu thương và phục vụ con người và xã hội, dân tộc và đất nước. Xin quý vị và quý bạn nhận nơi đây niềm tri ân của chúng tôi.
Từ đầu tới giờ, chúng tôi ngỏ lời với các ân nhân, thân nhân, bạn hữu của Thái Hà. Nhưng với tất cả những gì đã xảy ra, thì ai cũng hiểu có những người không muốn làm ơn, làm thân và làm bạn với Thái Hà. Xin cho chúng tôi được thưa với các vị ấy một đôi lời vắn tắt: Thái Hà đã làm những gì mình tin là lẽ phải, đã đi tìm những gì mình cho là chính đáng, và không mong điều gì khác ngoài Công lý. Trong quá trình ấy, Thái Hà đã thẳng thắn nói lên cảm nghĩ và phản ứng của mình. Nhưng Thái Hà không nuôi lòng thù hận một ai. Thậm chí có lẽ Thái Hà còn phải nói lên lời cám ơn các báo đài Hà Nội đã góp phần làm cho cả nước và nước ngoài biết đến và nâng đỡ Thái Hà. Nhưng Thái Hà sẽ không nói lên lời cảm ơn đó, sợ rằng các vị sẽ cho đó là một lời mỉa mai. Thật tình khi ở trước máng cỏ của Chúa Giáng sinh, chúng tôi không thể có ý mỉa mai ai. Nhưng nếu Thái Hà đã làm quý vị bực bội và nổi giận, thì Thái Hà lấy làm tiếc vì sự tức giận là một tâm cảnh không được bình an. Chúng tôi chỉ biết cầu nguyện để quý vị tìm thấy ơn bình an chân thật.
Kính thưa các ân nhân và thân hữu,
Xin cho chúng tôi được trở về bên máng cỏ với các mục đồng và lời ca Noel. Nếu Thái Hà trong những ngày khó khăn vừa qua, đã từng nếm thân phận mục đồng nghèo, thì sự hiệp thông cầu nguyện, yêu thương đùm bọc, nâng đỡ mọi mặt từ các ân nhân, bạn hữu, anh chị em khắp nơi trong nước và ngoài nước chính là ánh sáng và vang âm của tiếng hát thiên thần xưa kia. Bây giờ đã đến lúc chúng ta cùng nhau tìm gặp "bà Maria, ông Giuse, cùng với Hài Nhi nằm trong máng cỏ" (Lc 2,16). Dù chúng ta ở trăm nghìn nơi chốn khác nhau, thì suy cho cùng chỉ có một máng cỏ thôi. Bên máng cỏ ấy dù ở xa nhau, chúng ta lại trở nên gần gũi, thân thương, chung vai sát cánh.
Trước máng cỏ, Thái Hà nhớ tới tất cả các ân nhân và thân hữu của mình và xin thành tâm cầu nguyện tạ ơn.
Kính chúc tất cả quý vị và quý bạn một lễ Giáng Sinh, một mùa Giáng Sinh bình an, hạnh phúc, một đoạn đường trước mặt đầy nhân ái và cảm hứng.
"Vinh quang Thiên Chúa trên trời
Và bình an dưới thế cho loài người Chúa thương".
Thái Hà ngày 23-12-2008
LM Matthêu Vũ Khởi Phụng