Thử phân tích về bộ máy
Tuyên truyền của Cộng Sản Việt Nam
Prepared for Internet by Radio Veritas Asia, Philippines
Thử phân tích về bộ máy Tuyên truyền của Cộng Sản Việt Nam.
Hà Nội, Việt Nam (4/10/2008) - Trong xã hội cộng sản có lẽ không có cái gọi là truyền thông, bởi truyền nghĩa là làm lan rộng ra cho nhiều người, nhiều nơi biết (Từ điển tiếng việt 1997 Trang 1017); Thông ở đây là thông tin, nghĩa là điều được truyền đi cho biết (Từ điển tiếng Việt 1997 Trang 920) - Tuyệt nhiên không thấy có từ nào nói đến việc trước khi truyền thông tin đi thì cắt xén, sửa chữa, làm thay đổi nội dung, gây hiểu sai, hiểu nhầm khi đến người nhận...
Tuyên truyền là giải thích rộng rãi để thuyết phục mọi người tán thành, ủng hộ, làm theo (Từ điển tiếng Việt 1997 Trang 1031) Có lẽ từ này hợp với bộ máy thông tin của nhà nước cộng sản. Bởi họ luôn mong muốn mọi người phải tán thành, ủng hộ, làm theo những gì họ cho là đúng... Mà cái đúng, cái chân lý trong học thuyết cộng sản thì thực tế lịch sử đã chứng minh là: không có, chưa hề có, còn cái họ ép cho ra có thì phản nhân, hại nhân. Không cần tranh luận đúng sai, không cho tranh luận đúng sai, cộng sản đã nói, đã kết luận là chỉ có đúng.
Trong xã hội cộng sản có hai cơ quan cấp bộ cùng làm chung nhiệm vụ tuyên truyền, một của cơ quan đảng (Ở Việt Nam gọi là Ban Văn hoá Tư tưởng trung ương) - Một của chính phủ (Ở Việt Nam gọi là Bộ Truyền thông thông tin). Số lượng người làm chuyên nghiệp công việc tuyên truyền này có khoảng 90,000, trong đó riêng phóng viên chuyên nghiệp là 10,000. Khoảng 160,000 người làm kết hợp, kiêm nhiện công tác tuyên truyền có hưởng lương tuyên truyền rải rác ở các ngành, các địa phương trên toàn quốc...
Như vậy có đến 250,000 người làm công tác tuyên truyền chuyên nghiệp, những người này được cộng sản đào tạo riêng, đào tạo liên tục, và có các đợt luân huấn thường niên. Công tác tuyên truyền được cộng sản rất chú trọng, cho nên khi cần các chi bộ đảng, các đoàn thể ngoại vi của cộng sản, và cả bộ máy hành chính cấp cơ sở cùng tham gia và ngay lập tức bộ máy tuyên truyền này tăng lên đến khoảng 8,000,000 người, một con số khủng khiếp so với dân số cỡ 85,000,000 của Việt Nam. Thực chất từng đảng viên cộng sản là những nhân viên tuyên truyền chuyên nghiệp, các hoạt động như họp chi bộ, học nghị quyết, ra nghị quyết, triển khai nghị quyết đảng cộng sản các cấp thực chất là các hoạt động tuyên truyền cộng sản.
Các cơ sở đào tạo cán bộ nhân viên làm công tác tuyên truyền tuyển lựa người cũng rất kỹ càng theo tiêu chuẩn của cộng sản, những người này phải có năng khiếu nói, nhưng lại phải không có các khả năng tư duy sáng tạo, sáng tác độc lập. Vì thế các nhà văn tài năng cũng thường có năng khiếu nói, nhưng gần như không có ai trụ được tại các vị trí quan trọng của cỗ máy tuyên truyền cộng sản kể cả khi họ là đảng viên.
Chủ thuyết cộng sản toàn điều giả dối lập luận kỳ khôi, không kế thừa kiến thức truyền thống nhân bản của nhân loại nên rất khó hiểu. Các nhà lý luận của chủ nghĩa này lập luận rằng, chủ thuyết này lúc đầu nó cao siêu và khó hiểu với quần chúng, nhưng nó hướng về số đông quần chúng lao động, cho nên bằng mọi giá phải "chuyển tải" được các nội dung đến với họ... bằng mọi giá. Nếu không chuyển tải được cách mạng sẽ không triệt để, sẽ dẫn tới cách mạng nửa vời rồi quay lại với cách mạng tư sản, coi như công cốc.
Vì thế tuyên truyền với cộng sản là một yếu tố sống còn, trong tuyên truyền thì thông tin báo đài là số 1, và con người trong công tác tuyên truyền giữ vai trò quyết định, tư duy (não trạng) lại là yếu tố quyết định con người... Nên cộng sản xác định phải đào tạo bằng được những cán bộ làm công tác tuyên truyền lĩnh vực báo - đài có phẩm chất "vừa hồng vừa chuyên" Nghĩa là phải là cái máy nói, cái loa, cái máy viết, cái máy in. Chứ không không cần những người có lương tâm, có đạo đức, biết suy luận đúng sai... Cộng sản đã khá thành công trong việc đào tạo những "con người" này, một lớp người chỉ biết làm theo lệnh, như tên lính xung kích ngoài chiến trường. Cộng sản gọi là "người chiến sĩ cầm bút".
Vì lĩnh vực tuyên truyền có tính đặc thù, nên lãnh đạo của cộng sản trong lĩnh vực tuyên truyền bắt buộc phải đi lên từ những "chiến sĩ" trên mặt trận cầm bút. Nhưng phải nắm bắt được nguyên lý tuyên truyền của cộng sản, phải ma mãnh, phải biết vạch ra các phương tức thủ đoạn mới. Ðặc biệt là những người không "nhậy cảm" không dao động trước bất cứ tình huống nào. Cho lên lãnh đạo bộ máy tuyên truyền cộng sản là những cỗ máy giết người không dao.
Ngân sách quốc gia chi cho công tác tuyên truyền (gồm trả lương, chi phí mua ngoài, mua sắm thiết bị, đào tạo...) của cộng sản thời kỳ cao điểm đạt tới 7% GDP. Tài sản hiện có của bộ máy tuyên truyền cộng sản ước đạt khoảng 1,300 tỉ USD. Về con người thì toàn bộ lãnh đạo, chuyên gia, chuyên viên, nhân viên của bộ máy tuyên truyền này bị chi phối của nguyên lý "Thông tin tuyên truyền Mác-Xít" nên họ chỉ là những cỗ máy... mà cỗ máy thì không thể có lương tâm, nó chạy theo các chuyển động tịnh tiến... đã được lập trình từ đào tạo, và được hoàn thiện trong quá trình công tác, những ai không phù hợp phải tự đào thải, hay bị sa thải, thậm chí "xộ khám".
Một trong những bài học đầu tiên về tuyên truyền mà cộng sản rao giảng cho các đồ đệ của nó là: Lời nói dối 1 lần là lời nói dối - Lời nói dối 10 lần người ta nghi ngờ lời nói dối đó - Lời nói dối 100 lần người ta sẽ tin đó là lời nói thật.
Thông tin, truyền thông trong xã hội loài người ngày càng trở lên quan trọng, nó có thể thúc đẩy con người làm được những việc phi thường, đặc biệt là nó có thể liên kết con người trong một hành động tập thể vĩ đại. Trong ngắn hạn, và trong sự u minh, ngu dốt, thiếu thông tin, vô đạo đức của con người, thông tin truyền thông dù là nguỵ tạo xảo trá, cũng có thể tạo ra được sức mạnh ma quỉ có khả năng tàn phá lớn: Cách mạng văn hoá của người cộng sản là một minh chứng. Nhưng trong dài hạn và trong sự hiểu biết, trong sự hiễn hữu của nhân bản, thông tin truyền thông ngụy tạo xảo trá nhằm mục đích xấu không những vô tác dụng mà còn phản tác dụng.
Cho nên từng người dân Việt ngay lành hãy cảnh giác, hãy lên tiếng, hãy truyền tin, hãy hành động để dân tộc Việt Nam không rơi vào một thảm hoạ "cách mạng văn hoá" mà những người cộng sản đã từng gây ra trong lịch sử.
Những kẻ cầm bút, cầm máy quay, những kẻ làm công tác tuyên truyền trong xã hội cộng sản cũng có hai loại: Một là những kẻ liệt kháng về nhân bản, nó chỉ biết đến chủ nghĩa cộng sản và chức năng tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản mà nó đang làm mà thôi. không cần biết đến lương tâm Người hay bất cứ điều gì khác. Một loại khác có thể nói chúng còn chút suy nghĩ, nhưng vì miếng cơm manh áo mà đành a dua về hành vi, bỏ mặc hậu quả sảy ra. Cả hai loại này đều vừa là thủ phạm vừa là nạn nhân của bộ máy tuyên truyền cộng sản Việt Nam.
Trong vụ việc đòi đất đòi công lý của Tổng Giáo Phận Hà Nội, đã có quá nhiều bài viết, phóng sự của bộ máy tuyên truyền vốn lấy các thủ đoạn tuyên truyền vô đạo đức, vô luân mà chủ thuyết cộng sản xây dựng từ bên Nga Xô - Trung Cộng... rồi truyền về cho người cộng sản Việt Nam. Nó đã phát đi rồi, không thu lại được nữa, xã hội loài người còn lưu giữ và phán xử công bằng. Cũng đã có quá nhiều bài viết, hình ảnh vạch mặt chỉ tên những kẻ gian trá, những trò bịp bợm của báo chí truyền hình nhà nước cộng sản... Tôi không muốn nhắc lại tên tuổi, thủ đoạn họ đã từng dùng.
Truyền thông cộng sản - Bộ máy tuyên truyền cộng sản đã có biết bao nhiêu người là nạn nhân của nó, thậm chí người cộng sản còn phải la lên rằng họ là nạn nhân của báo chí, của truyền thanh truyền hình (như trường hợp Nguyễn Việt Tiến - cựu thứ trưởng BGTVT - cựu bị can vụ PMU 18, hiện vẫn là đảng viên cộng sản). Vầy thì nói gì đến người dân? Nói gì đến giáo dân - một lớp người mà trong xã hội cộng sản họ luôn luôn bị kỳ thị?
Thế mà ngày nay tại Việt Nam, con số không nhỏ những nhà báo cộng sản làm truyền thông, viết bài, làm xong phóng sự, thuyết minh trên đài... để nhận mấy đồng bạc của đảng, họ quay lưng lại với đồng bào, không còn chút lương tâm tối thiểu trước khốn cùng của tha nhân, trong khi Mác, ông tổ của học thuyết cộng sản viết rằng: "Chỉ có súc vật mới thản nhiên liếm bộ lông của mình ngay trước đau khổ của đồng loại mà thôi."
Lê Ðạo