Sứ Ðiệp của ÐTC Bênêđitô XVI 

nhân ngày Hòa Bình Thế giới lần thứ 41

mùng 1 tháng Giêng năm 2008

 

Prepared for Internet by Radio Veritas Asia, Philippines

 

Sứ Ðiệp của ÐTC Bênêđitô XVI nhân ngày Hòa Bình Thế giới mùng 1 tháng Giêng năm 2008.

(Radio Veritas Asia 13/12/2007) - Sứ Ðiệp của ÐTC Bênêđitô XVI nhân ngày Hòa Bình Thế giới lần thứ 41, về chủ đề: Gia Ðình nhân loại, một cộng đồng hoà bình.

Sứ điệp được khai triển qua các điểm sau đây:

Gia đình nhân loại, một cộng đồng hoà bình (số 1)

Gia đình, xã hội và hoà bình (các số 2-5).

Nhân loại là một đại gia đình (6)

Gia đình, cộng đồng nhân loại và môi sinh (7-8)

Gia đình, cộng đồng nhân loại và kinh tế (9-10)

Gia đình, cộng đồng nhân loại và luật luân lý (11-13)

Việc thắng vượt những xung đột và việc giải trừ vũ khí (14-15)

 

Gia Ðình nhân loại, một Cộng Ðồng Hoà Bình.

1. Vào đầu năm mới, tôi muốn gởi những lời cầu chúc nồng nhiệt về hòa bình cùng với sứ điệp tâm huyết về hy vọng tới mọi người nam nữ trên thế giới. Tôi làm việc này bằng cách cung cấp cho suy tư chung của chúng ta đề tài được tôi đặt vào khởi đầu sứ điệp; đây là đề tài tôi đặc biệt quan tâm: "Gia đình nhân loại, một cộng đồng hòa bình". Thực vậy, hình thức đầu tiên của sự hiệp thông giữa con người với nhau chính là sự hiệp thông tình yêu giữa một người nam và một người nữ, quyết định kết hiệp với nhau một cách bền vững để cùng nhau xây dựng một gia đình mới. Nhưng các dân tộc trên thế giới cũng được mời gọi thiết lập giữa họ những tương quan liên đới và cộng tác, trong tư cách là thành phần của gia đình nhân loại duy nhất, như Công đồng chung Vatican II đã tuyên bố: "Mọi dân tộc họp thành một cộng đồng duy nhất, có chung một nguồn gốc, vì Thiên Chúa đã làm cho toàn thể nhân loại cư ngụ trên toàn trái đất (x. TÐCV 17,26), và họ có cùng một cùng đích tối hậu là Thiên Chúa" (NA 1).

 

Gia đình, xã hội và hòa bình

2. Gia đình tự nhiên, trong tư cách là một cộng đồng hiệp thông thân thiết trong cuộc sống và tình yêu, dựa trên hôn nhân giữa một người nam và một người nữ (GS 48), là nơi đầu tiên để "nhân bản hóa" con người và xã hội (CFL n.40), là "chiếc nôi của sự sống và tình yêu" (ibidem). Vì thế, thật là hợp lý khi gia đình được gọi là xã hội tự nhiên đầu tiên, là một định chế do Thiên Chúa thiết lập, làm nền tảng cho đời sống con người, như kiểu mẫu của mọi trật tự xã hội" (HÐTTCLHB, Toát yếu đạo lý xã hội của Hội Thánh, n.211).

3. Thực vậy, trong một đời sống gia đình lành mạnh, chúng ta cảm nghiệm một số nhân tố cơ bản của hòa bình: công lý và tình thương giữa anh chị em, vai trò của quyền bính được thể hiện nơi cha mẹ, quan tâm đầy yêu thương đối với những thành phần yếu thế nhất, vì tuổi nhỏ, vì bệnh tật hoặc vì già yếu, sự trợ giúp nhau trước những nhu cầu của cuộc sống, sự sẵn sàng chấp nhận người khác và nếu cần sẳn sàng tha thứ cho họ. Vì thế, gia đình là người giáo dục đầu tiên và không thể thay thế được về hòa bình. Do đó, không lạ gì nếu bạo lực, xảy ra trong gia đình, thì bị coi là điều đặc biệt không thể dung thứ được. Bởi thế, khi quả quyết gia đình "là tế bào đầu tiên và sống động của xã hội" (AA, 11), thì người ta nói lên trong đó một điều thiết yếu. Gia đình còn là nền tảng của xã hội vì lý do này nữa: đó là vì gia đình giúp cho các thành phần của mình có kinh nghiệm về hòa bình, một cách quyết định. Vì thế cộng đồng nhân loại không thể làm nên gì được, nếu không có việc phục vụ do gia đình cung cấp cho.Thử hỏi người trẻ có thể từ từ học biết "nếm hưởng" mùi vị đích thật của hoà bình ở nơi nào tốt hơn là tại nơi "tổ ấm " nguyên thuỷ mà thiên nhiên chuẩn bị cho ? Ngôn ngữ của gia đình là ngôn ngữ của hoà bình; chúng ta cần phải luôn luôn kín múc từ nơi gia đình, nếu chúng ta không muốn đánh mất việc sử dụng ngôn ngữ hòa bình. Trong sự lạm phát ngôn ngữ ngày nay, xã hội không thể không tham chiếu "văn phạm" mà mọi trẻ nhỏ đều học lấy từ những cái nhìn và những hành động của cha mẹ chúng, cả trước khi chúng học từ những lời nói của cha mẹ.

4. Vì có nhiệm vụ giáo dục các thành phần của mình, nên gia đình là chủ thể có những quyền đặc biệt. Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền, vốn là một điểm nổi bật của nền văn minh pháp lý có giá trị thực sự phổ quát, khẳng định rằng "gia đình là nòng cốt tự nhiên và căn bản của xã hội và gia đình có quyền được xã hội và Nhà Nước bảo vệ" (art. 16/3). Về phần mình, Tòa Thánh đã muốn nhìn nhận một phẩm giá pháp lý đặc biệt của gia đình, khi công bố Hiến chương về các quyền gia đình. Trong lời Mở Ðầu của Hiến Chương chúng ta đọc thấy như sau: "Các quyền của nhân vị, cả khi được biểu lộ như quyền lợi của cá nhân, đều có một chiều kích xã hội căn bản; và chiều kích này được thể hiện trong gia đình một cách bẩm sinh và sống động". Các quyền được liệt kê trong Hiến Chương biểu lộ và diễn tả rõ ràng luật tự nhiên, được viết vào trong tim con người và được con người biết đến nhờ lý trí. Việc chối bỏ hoặc giới hạn các quyền của gia đình, bằng cách làm lu mờ sự thật về con người, (việc chối bỏ hoặc giới hạn này) đe dọa chính nền tảng của hòa bình.

5. Vì thế, kẻ nào, dù vô tình, lách tránh định chế gia đình, thì gây hại cho hòa bình trong toàn thể cộng đồng, quốc gia và quốc tế, trở nên mong manh, bởi vì kẻ đó làm suy yếu tác nhân đầu tiên của hòa bình. Ðiểm này đáng được ta suy nghĩ cách đặc biệt: tất cả những gì góp phần làm suy yếu gia đình được xây trên nền tảng hôn nhân giữa một người nam và một người nữ, bất cứ điều gì trực tiếp hay gián tiếp cản trở sự cởi mở của gia đình để đón nhận một cách có trách nhiệm sự sống mới, bất cứ điều gì ngăn cản quyền của gia đình được làm chủ thể đầu tiên có trách nhiệm giáo dục con cái, thì đều là một chướng ngại khách quan trên con đường hòa bình. Gia đình cần có gia cư, cần có công ăn việc làm và một sự nhìn nhận đúng đối với hoạt động nội trợ của cha mẹ, cần có khả thể cho con cái đến trường học, cần có sự trợ giúp y tế căn bản cho mọi người. Khi xã hội và chính sách công cộng không dấn thân giúp đỡ gia đình trong các lãnh vực ấy, thì xã hội và chính sách công cộng đó làm cho mình bị mất đi một nguồn thiết yếu để phục vụ hòa bình. Ðặc biệt, các phương tiện truyền thông xã hội, do sức mạnh giáo dục của chúng, có một trách nhiệm đặc biệt trong việc cổ võ tôn trọng gia đình, bằng cách làm sáng tỏ những mong đợi và các quyền của gia đình, và bằng cách trình bày trọn cả nét đẹp của gia đình.

 

Nhân loại là một đại gia đình

6. Ðể sống trong hoà bình, cộng đồng xã hội cũng được kêu gọi noi theo các giá trị làm nền tảng cho gia đình. Ðiều này có giá trị đối với các cộng đồng địa phương cũng như các cộng đồng quốc gia; có càng có giá trị đối với cộng đồng quốc tế, có giá trị đối với gia đình nhân loại đang sống trong căn nhà chung là chính trái đất này. Ở đây, ta không thể quên rằng gia đình nảy sinh từ sự ưng thuận có tính cách vĩnh viễn và có trách nhiệm giữa một người nam và một người nữ; và gia đình tiếp tục tồn tại với sự ưng thuận đầy ý thức của những con cái dần dần đến trong gia đình. Ðể được phát triển phong phú, cộng đồng gia đình cần có sự đồng thuận quảng đại của mọi thành phần gia đình. Thực thể vừa nói trên cần trở nên niềm xác tín chung của tất cả những ai được kêu gọi kết thành gia đình nhân loại. Chúng ta cần đích thật chấp nhận ơn gọi mà Thiên Chúa đã ghi khắc trong chính bản tính của chúng ta. Chúng ta không sống cạnh nhau một cách tình cờ; tất cả chúng ta đang tiến bước trên cùng một con đường, như những con người nam nữ, và như thế, như anh chị em với nhau. Do đó, điều thiết yếu là tất cả chúng ta dấn thân sống cuộc sống mình trong thái độ trách nhiệm, trước nhan Thiên Chúa, vừa nhìn nhận Ngài như là nguồn mạch sâu xa nhất cho cuộc sống bản thân, cũng như cho cuộc sống của tha nhân. Chính nhờ đi ngược lên tới Nguyên Lý Tối Cao, mà chúng ta có thể nhận thấy được giá trị vô điều kiện của từng người, và nhờ đó có thể đặt những tiền đề nền tảng, để xây dựng một nhân loại sống trong hoà bình. Nếu không có Nền Tảng siêu việt này, thì xã hội chỉ là một tập hợp những người sống cạnh bên nhau, chứ không phải là một cộng đồng anh chị em, được kêu gọi họp thành một đại gia đình.

 

Gia đình, cộng đồng nhân loại và môi sinh

7. Gia đình cần một mái nhà, cần một môi trường tương xứng, trong đó có thể khai triển những quan hệ giữa các thành phần với nhau. Ðối với gia đình nhân loại, căn nhà ấy chính là trái đất, là môi sinh mà Thiên Chúa, Ðấng Tạo Hóa đã ban cho chúng ta, để chúng ta cư ngụ trong tinh thần sáng tạo và trách nhiệm. Chúng ta cần phải chăm sóc môi sinh: môi sinh được ủy thác cho con người nam nữ bảo vệ và vun trồng trong một tinh thần tự do trách nhiệm, luôn để ý tới công ích của mọi người, như một tiêu chuẩn để liên lỉ thẩm định. Dĩ nhiên con người có giá trị tối thượng so với toàn thể thiên nhiên. Tôn trọng môi sinh không có nghĩa là coi thiên nhiên vật chất hay động vật là quan trọng hơn con người. Ðúng hơn, điều ấy có nghĩa là không thể nhìn xem thiên nhiên một cách ích kỷ, như thể nó hoàn toàn được sử dụng tuỳ theo những tư lợi của mình, bởi vì các thế hệ mai sau cũng có quyền được hưởng những lợi ích của thiên nhiên, và có quyền đối xử với thiên nhiên với cùng một sự tự do có trách nhiệm, một sự tự do mà chúng ta đang đòi hỏi cho mình. Chúng ta cũng không được quên những người nghèo, là những kẻ trong nhiều trường hợp bị gạt ra ngoài, không được hưởng những tài nguyên thiên nhiên được dành cho tất cả mọi người. Nhân loại ngày nay đang lo cho sự quân bình môi sinh của ngày mai. Ðiều quan trọng là những thẩm định môi sinh cần được chu toàn một cách thận trọng, trong đối thoại với các chuyên gia và những con người khôn ngoan không chịu ảnh hưởng của áp lực ý thức hệ nhắm rút ra những kết luận vội vàng, và nhất là với mục tiêu đạt được sự đồng ý về một kiểu mẫu phát triển bền vững, có khả năng bảo đảm cảnh sống tốt cho tất cả, vừa vẫn tôn trọng những quân bình môi sinh. Nếu việc bảo vệ môi sinh có những giá phải trả, thì cần phải chia đồng đều cái giá ấy, vừa lưu ý đến những mức phát triển khác nhau tại nhiều quốc gia và nhu cầu liên đới với các thế hệ tương lai. Hành động cách thận trọng không có nghĩa là không lãnh nhận trách nhiệm và hoãn lại các quyết định; hành động thận trọng có nghĩa là dấn thân cùng nhau đưa ra các quyết định, sau khi đã cứu xét một cách có trách nhiệm về con đường phải theo; đây là những quyết định nhắm củng cố mối giao kết giữa con người và môi sinh; sự giao kết này nên phản chiếu tình thương sáng tạo của Thiên Chúa, Ðấng mà từ Ngài chúng ta xuất phát và đang hành trình tiến đến Ngài.

8. Về vấn đề này, điều thiết yếu là phải "hiểu" rằng trái đất là "căn nhà chung của chúng ta"; và trong việc lãnh đạo cũng như phục vụ tất cả mọi người, chúng ta cần chọn con đường đối thoại, hơn là chọn con đường đơn phương quyết định. Tiếp đến, những cơ quan quốc tế có thể nên được thiết lập, nhắm cùng nhau đối diện với công việc lãnh đạo "ngôi nhà chung" này của chúng ta; tuy nhiên, điều quan trọng hơn là cần có xác tín nhiều hơn về nhu cầu phải cộng tác một cách có trách nhiệm. Những vấn đề xuất hiện nơi chân trời thật là phức tạp và thời gian thì quá ngắn. Ðể đương đầu hữu hiệu với tình trạng ấy, thì cần hành động phối hợp. Có một lãnh lực cần gia tăng đối thoại giữa các dân nước, đó là lãnh vực quản lý các nguồn năng lượng của trái đất. Về vấn đề này, các nước tân tiến về kỹ thuật đang đứng trước hai nhu cầu khẩn thiết: một là cần phải lượng định lại những mức tiêu thụ cao do bởi kiểu mẫu phát triển hiện nay, và hai là cần đầu tư những phương tiện đủ để tìm những nguồn năng lượng thay thế và tìm năng lượng hữu hiệu hơn. Các nước đang phát triển vượt lên, thì cần nhiều năng lượng; và nhiều khi việc thỏa mãn nhu cầu về năng lượng này lại gây thiệt hại cho các nước nghèo, vì các nước nghèo này, vì không đủ các cơ cấu hạ tầng, cả không đủ những cơ cấu kỹ thuật hạ tầng, nên đành phải bán rẻ các nguồn năng lượng mà họ sở hữu. Ðôi khi, sự tự do chính trị của các quốc gia nghèo này bị thương tổn vì những hình thức bảo hộ, hoặc ít nhất là phải chịu những điều kiện cho thấy rõ ràng là hạ nhục.

 

Gia đình, cộng đồng nhân loại và kinh tế

9. Một điều kiện thiết yếu để có hoà bình trong từng gia đình là các gia đình phải được xây trên nền vững chắc của những giá trị luân lý và tinh thần chung. Nhưng cũng phải nói thêm rằng gia đình cảm nghiệm được hoà bình đích thực khi không thành phần nào bị thiếu những gì cần thiết và khi tài sản của gia đình --- do thành quả lao công của người này, do sự tiết kiệm của người khác, và do sự cộng tác tích cực của mọi người --- được quản lý tốt, trong tình liên đới, không mưu tìm sang trọng thái quá và cũng không phí phạm. Hoà bình của gia đình, một đàng đòi hỏi sự cởi mở đối với gia sản siêu việt các giá trị và đàng khác cũng cần phải có một sự quản lý tốt các của cải vật chất cũng như những quan hệ giữa con người với nhau. Lơ là đối với những tương quan liên vị này đưa tới hậu quả là làm thương tổn sự tín nhiệm lẫn nhau, đối diện với sự bấp bênh đang hăm doạ tương lai của gia đình.

10. Ðiều tương tự như vừa nói trên cũng cần được áp dụng cho một mẩu gia đình khác nữa, là gia đình nhân loại nói chung. Ngày nay, tuy càng ngày càng được liên kết với nhau chặt chẽ hơn do sự hoàn cầu hóa, gia đình nhân loại, ngoài nền tảng các giá trị chung, còn cần có một nền kinh tế có khả năng đáp ứng một cách hữu hiệu những đòi hỏi của công ích; những đòi hỏi này ngày nay mang lấy chiều kích thế giới. Ở điểm này cũng vậy, sự so sánh với gia đình tự nhiên cũng rất hữu ích. Cần cổ võ những quan hệ đúng đắn và chân thành giữa cá nhân và các dân tộc, để làm cho mọi người trong công bằng và ngang hàng với nhau. Ðồng thời cũng cần thực hiện những gì cần thiết để đảm bảo việc sử dụng khôn ngoan các nguồn tài nguyên và bảo đảm phân phối công bằng sự giàu có. Ðặc biệt, những viện trợ dành cho các nước nghèo phải được hướng dẫn bởi những nguyên tắc của một một nền kinh tế hợp lý lành mạnh, vừa tránh đi những phung phí có liên hệ nhiều đến việc duy trì những guồng máy bàn giấy quá tốn kém. Cũng cần để ý tới đòi buộc luân lý, để bảo đảm sao cho việc điều hành nền kinh tế không phải chỉ theo những quy luật cứng nhắc của lợi nhuận trước mắt, mà cuối cùng cho thấy tính cách vô nhân của chúng.

 

Gia đình, công đồng nhân loại và luật luân lý

11. Một gia đình sống trong bình an nếu tất cả các thành phần tuân hành một chuẩn mực chung: điều này giúp chống lại chủ nghĩa cá nhân ích kỷ và quy tụ các cá nhân chung lại với nhau, vừa cổ võ cho sự chung sống trong hoà hợp và hướng công việc của họ theo một định hướng. Ðiều hiển nhiên là tiêu chuẩn ấy cũng có giá trị đối với các cộng đồng rộng lớn hơn: từ những cộng đoàn cấp địa phương và cấp quốc gia đến cộng đồng quốc tế. Ðể duy trì hòa bình, thì cần có một luật chung; quy luật chung này cổ võ cho hoà bình đích thực thay vì chiều theo ước muốn mù quáng, và bảo vệ kẻ yếu khỏi sực áp bức của kẻ mạnh. Gia đình các dân tộc có kinh nghiệm về nhiều trường hợp thể hiện thái độ độc đoán, trong nội bộ của các quốc gia cũng như trong những tương quan giữa các quốc gia với nhau. Trong nhiều trường hợp, kẻ yếu thế phải cúi đầu chiều theo không phải những đòi hỏi của công bằng, nhưng chiều theo quyền lực của những kẻ mạnh hơn họ. Vậy cần phải lặp lại rằng: quyền hành phải luôn tuân theo kỷ luật do luật pháp đặt ra; và điều này cũng được áp dụng vào những tương quan giữa các Nhà Nước.

12. Nhiều lần Giáo Hội đã lên tiếng về bản chất và vai trò của luật pháp: khi điều hành các quan hệ giữa con người với nhau, quy định pháp lý đặt ra kỷ luật cho những cư xử bên ngoài và thiết định những hình phạt cho những người vi phạm; và tiêu chuẩn của qui định pháp lý là qui luật luân lý dựa trên bản tính của sự vật. Lý trí con người có khả năng phân định qui phạm luân lý, ít ra trong những đòi hỏi cơ bản, và như thế vươn lên gặp gỡ với Lý Trí sáng tạo của Thiên Chúa, nguồn gốc của mọi sự. Qui luật luân lý ấy phải điều hành những quyết định của lương tâm và hướng dẫn mọi thái độ của con người. Thử hỏi có những qui luật pháp lý cho các quan hệ giữa các dân nước họp thành gia đình nhân loại hay không? Và nếu có, thử hỏi chúng có được thi hành hay không? Câu trả lời như sau: đúng vậy, có những quy luật pháp lý, nhưng để chúng thực sự hữu hiệu, thì cần phải trở về với quy định luân lý tự nhiên như là nền tảng của qui luật pháp lý; nếu không, thì qui luật pháp lý này luôn phải tuỳ theo sự đồng thuận mỏng dòn và tạm bợ.

13. Hiểu biết về qui luật luân lý tự nhiên không phải là điều không thể được đối với những ai cố gắng hiểu lý lẽ nội tại của những khuynh hướng sâu xa nhất hiện diện trong hữu thể của họ, khi họ suy nghĩ về chính mình và về vận mệnh của mình. Tuy có phần không chắc và bất định, con người vẫn có thể khám phá luật luân lý chung ấy, ít là trong những đường hướng thiết yếu; nếu bỏ ra ngoài những khác biệt về văn hóa, luật luân lý này giúp con người hiểu nhau trong những gì liên quan tới các khía cạnh quan trọng nhất của thiện và ác, của công lý và bất công. Ðiều tối quan trọng là trở về với luật cơ bản ấy vừa dành những năng lực trí tuệ tốt nhất của chúng ta cho công cuộc tìm kiếm này, và không để cho mình bị nản chí vì những lỗi lầm và những hiểu lầm. Thực ra, các giá trị ăn rễ sâu trong luật tự nhiên, cho dù có tính cách rời rạc và không luôn luôn y như nhau, nhưng luôn có mặt trong các hiệp định quốc tế, trong những hình thức quyền bính được mọi người nhìn nhận, trong những nguyên tắc của luật nhân đạo được đưa vào trong nền luật pháp của từng quốc gia hoặc trong các qui chế của các tổ chức quốc tế. Nhân loại không phải là không có luật. Tuy nhiên, có nhu cầu khẩn thiết phải tiếp tục đối thoại về các vấn đề này, và cần khuyến khích nền tư pháp của mỗi quốc gia cùng hướng đến việc nhìn nhận các quyền căn bản của con người. Tiến bộ của nền văn hóa pháp lý trên thế giới một phần cũng tùy thuộc vào việc kiên trì dấn thân, nhắm củng cố nội dung nhân bản của các qui định quốc tế, ngõ hầu tránh việc biến các qui định trở thành những thủ tục hành chánh, dễ dàng bị lèo lái vì ích kỷ hoặc vì những lý do ý thức hệ.

 

Vượt thắng các cuộc xung đột và việc giải trừ võ trang

14. Ngày nay, rất tiếc là nhân loại đang trải qua những chia rẽ rộng lớn và những xung đột khốc liệt cho thấy những viễn tượng đen tối trong tương lai của mình. Có những vùng rộng lớn trên thế giới lâm vào những hoàn cảnh căng thẳng càng ngày càng tăng, trong khi đó càng ngày càng có nhiều quốc gia có vũ khí nguyên tử là một nguy hiểm làm cho bất cứ ai có tinh thần trách nhiệm có lý để lo sợ. Nhiều cuộc nội chiến đang diễn ra tại Phi châu, cho dù tại một số quốc gia thuộc đại lục này có tiến bộ trên con đường thực hiện tự do và dân chủ. Trung Ðông vẫn tiếp tục là diễn trường của những xung đột và bạo lực, gây ra những hậu quả trên các quốc gia và các vùng lân cận, với nguy cơ lôi kéo họ vào vòng bạo lực. Trên bình diện rộng lớn hơn, người ta lấy làm tiếc mà nhận thấy rằng càng ngày càng có nhiều quốc gia bị lôi vào vòng chạy đua võ trang: cả những nước đang trên đường phát triển cũng dành một phần lớn sản phẩm nội địa ít ỏi của mình để mua vũ khí. Trách nhiệm đối với cuộc thương mại bị cấm này là điều không nhỏ: những quốc gia thuộc thế giới công nghệ, kiếm được lợi lớn từ việc bán vũ khí, trong khi đó thì những nhóm cầm quyền tại nhiều nước nghèo, muốn củng cố địa vị của họ bằng việc mua các vũ khí ngày càng tối tân. Trong những thời khó khăn như thế, điều thật sự cần thiết là tất cả mọi người thiện chí họp nhau lại để đạt được những hiệp định cụ thể, nhắm đến một cuộc giải trừ hữu hiệu các vũ khí, nhất là trong lãnh vực các vũ khí hạt nhân. Vào lúc mà tiến trình không tăng thêm vũ khí hạt nhân đang bị chậm lại, tôi cảm thấy có bổn phận kêu gọi những vị đang cầm quyền hãy có quyết tâm hơn nữa để mở lại các cuộc thương thuyết nhắm dần dần và song phương đồng ý tháo gỡ các vũ khí hạt nhân hiện đang có. Khi lập lại lời kêu gọi này, tôi biết rằng mình đang nói lên ước muốn của tất cả những người đặc biệt quan tâm đến tương lai của nhân loại.

15. Cách đây đúng 60 năm, Liên Hiệp Quốc đã long trọng công bố Tuyên Ngôn quốc tế nhân quyền (1948-2008). Với văn kiện này, gia đình nhân loại đã muốn phản ứng chống lại những kinh hoàng của Thế Chiến thứ hai, bằng việc nhìn nhận sự hiệp nhất của mình dựa trên phẩm giá bình đẳng của mọi người nam nữ và bằng việc đặt sự tôn trọng các quyền căn bản của mọi cá nhân và dân tộc nơi trung tâm của việc chung sống nhân loại. Ðó là một bước quyết định trên con đường đầy khó khăn và đòi hỏi, để tiến đến sự hòa hợp và hòa bình. Năm nay cũng ghi dấu kỷ niệm 25 năm Tòa Thánh chấp nhận Hiến Chương về các quyền của gia đình (1983-2008), và kỷ niệm 40 năm cử hành Ngày Hòa Bình thế giới lần đầu tiên (1968-2008). Là thành quả trực giác của Ðức Giáo Hoàng Phaolô 6 theo sự quan phòng của Chúa, và được vị Tiền Nhiệm đáng kính của tôi là Ðức Giáo Hoàng Gioan Phaolô 2 tiếp tục với đầy xác tín, việc cử hành Ngày Hòa Bình này đã giúp Giáo Hội, qua dòng thời gian, trình bày trong những Sứ Ðiệp được công bố nhân dịp này, một bộ giáo huấn có ý nghĩa liên quan đến điều thiện hảo căn bản của con người. Dưới ánh sáng các lễ kỷ niệm quan trọng ấy, tôi mời gọi tất cả mọi người nam nữ hãy ý thức rõ ràng mình cùng thuộc về một gia đình nhân loại duy nhất và cố gắng để sự sống chung trên trái đất ngày càng phản ánh xác tín ấy; xác tín này là điều thiết yếu để thiết lập nền hòa bình đích thực và lâu bền. Tôi cũng mời gọi anh chị em có niềm tin tôn giáo hãy không ngừng khẩn cầu Thiên Chúa, xin Ngài ban hồng ân hòa bình. Về phần mình, những người kitô biết rõ mình có thể tín thác nơi sự chuyển cầu của Ðấng là Mẹ của Con Thiên Chúa làm người, vì phần rỗi của toàn thể nhân loại, và là Mẹ của tất cả chúng ta.

Với những lời chúc tốt đẹp nhất cho mọi người được hưởng năm mới an vui.

 

Vatican ngày 8 tháng 12 năm 2007

(ấn ký)

Bênêđitô XVI, Giáo Hoàng

 

(Bản dịch Việt ngữ của Ðặng Thế Dũng)

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page