Con Tim Vui Trở Lại
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Con Tim Vui Trở Lại.
Mary Ann Johnnston
Nguyễn Minh Thế dịch
Mẹ Têrêsa thường thấy Chúa nơi "kẻ nghèo nhất trong những kẻ nghèo". Hai lần trong đời, tôi đã là một trong những người nghèo đó.
Một lần làm kẻ hành khất, với ly cà phê đã cạn, ngồi trên tầng cấp các nhà thờ, chờ xin bạc cắc từ những người đi lễ Chúa nhật. Nhưng trước đó tôi đã chịu cảnh nghèo tinh thần khi tôi là một trong những kẻ nghèo nhất mà không biết Chính trong thời gian đen tối này mà tôi nhận đươc ân điển đầu tiên, không phải từ người qua đường tốt lành, mà chính từ Thiên Chúa.
Lần hội ngộ thứ nhất xảy ra trong kỳ nghỉ ở Âu châu mà tôi muốn thăm viếng lâu. Thủ đô Paris là chặng dừng chân đầu tiên. Tôi tới tham quan ngay Nhà Thờ Ðức Bà. Tôi đến đó là khách du lịch chứ không phải là kẻ hành hương vì tôi đã mất Ðức Tin ngay trong năm học lớp 12 tại một Trường Trung học Công giáo. Tôi thắc mắc về các chân lý mà tôi đã từng tin và xem nhà thờ là biểu tượng quyền bính cần phải chống lại. Cùng lúc với sự nổi loạn, tôi cảm thấy cô đơn, đau khổ và thất vọng. Vì thế khi tôi bước vào nhà thờ Ðức Bà, tôi vẫn tìm kiếm, vẫn mang theo tâm trạng nặng nề đó.
Tôi thán phục công trình nghệ thuật và các cửa sổ kính màu xinh đẹp, khi bất thình lình tôi thấy Thánh lễ diễn ra trong một nhà nguyện bên hông nhà thờ. Khi chuông Truyền phép vang lên, Chúa đã mở tâm trí tôi. Một sự bừng tĩnh sung sướng trào dâng trong tôi. Chính thế! Ðấy là câu trả lời. Ðấy chính là điều tôi đã từng tìm kiếm! Tôi quỳ xuống với mọi người. Tôi nán lại trong nhà thờ một chốc, khóc vì vui sướng và rất ao ước được xưng tội. Vì không gặp được một linh mục nói tiếng Anh, tôi thể hiện lòng sám hối bằng cách tặng tiền bạc cho một sơ đứng xin giúp đỡ cuối nhà thờ. Ðó là số tiền tôi dự liệu tiêu cho các buổi ăn tối, nhưng nó là gì khi sánh với ân lộc Chúa vừa ban cho tôi?
Tôi rời nhà thờ Ðức Bà trong lòng vang vang một bài ca. Tôi đã lựa chọn và con đường tôi đi đã rõ rang. Tôi trở lại với Giáo hội mà tôi đã từng yêu mến thiết tha khi còn nhỏ. Ðấy là một cuộc sống mới hoàn toàn. Khi về lại thành phố New York, tôi đi xưng tội ngay.
Chỉ có Chúa mới biết những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Cho tôi trở về với Ngài, Ngài chuẩn bị cho tôi đón nhận một thử thách chính khi tôi cần ngài hơn lúc nào hết.
Trong đêm tối. Một năm sau, khi mới 23 tuổi, tôi bị chứng tâm thần. Tôi phải làm việc ở nhà, làm phóng viên cho một tờ báo lớn địa phương. Dưới sức ép phải chu toàn công việc của hai người, tôi đã ngả quỵ trong phòng làm tin, trước mặt các bạn đồng nghiệp.
Nhưng vấn đề còn nghiêm trọng hơn sức ép do làm việc quá tải. Tôi không còn biết gì về thực tạị chung quanh. Sau lần té thứ hai tại nhà cha mẹ, tôi được chở tới khu trị liệu tâm lý của một bệnh viện địa phương. Tại đây tôi được chẩn đoán là bị chứng tâm thần phân liệt hoang tưởng, một chứng bệnh về não bộ tạo nên ảo giác - lo sợ vẫn, vơ, thấy hoặc nghe những điều không có thực. Tôi không thể đếm được mình đã vào ra khu tâm thần bao nhiêu lần trong những năm sau đó. Cơn bệnh tiếp tục gây cho tôi nhiều vấn đề. Quảng năm năm sau khi bị ngả, tôi bỏ trốn khỏi nhà, để lại gia đình bị mất mát và lo sợ vì chẳng biết tôi ở đâu hay tôi còn sống hay đã chết. Cha mẹ, anh chị em chẳng biết đâu mà tìm. Họ thuê các nhà điều tra tư, còn cảnh sát thì tìm kiếm. Nhưng tôi nhất định biến mất.
Tôi dùng tiền để dành mua vé máy bay và bay một mạch tới Los Angeles. Ở đó tôi lang thang qua các phố phường, mà chẳng biết mình ở đâu và ngay cả mình là ai. Tôi đi từ nhà thờ này sang nhà thờ khác, ngồi xin trên các tầng cấp nhà thờ, kiếm thức ăn và xin giúp đỡ ở các nhà xứ và tu viện.
Nhưng có một cái gì đó lôi kéo tôi vào bên trong các thánh đường. Dầu tôi không còn biết tên tôi hay tôi đang bị bệnh tâm thần, tôi cũng đã nhớ được Chúa yêu thương tôi và ở cùng tôi. Tôi ngồi nhiều giờ trước Mình Thánh Chúa, chỉ để nói chuyện với Ngài. Tôi nói với Ngài là tôi yêu Ngài biết bao và hối hận biết bao về tội lỗi quá khứ của tôi. Tôi thầm thỉ "Cha hãy nhìn xem con đã làm gì cho Cha, vậy mà Cha vẫn ở lại đây với con. Tim con tan nát vì yêu".
Thật lạ lùng, tôi không nhớ có xin Chúa cứu chữa tôi trong cơn ngặt nghèo lúc đó. Dầu sao tôi biêt rằng Ngài là Ðấng đã gìn giữ tôi sống sót trên ngoài phố. Ngài là bạn đồng hành đã săn sóc tôi cách thận trọng. Bất cứ tôi đi đâu, Ngài cũng hiện diện với tôi.
Trở về nhà Một năm sau khi biệt tăm, tôi luẫn quẫn ở một trạm xe lửa đang khi đột nhiên số điện thoại của bà dì hiện ra trong trí tôi. Cùng lúc tôi nghĩ phải gọi về nhà. Ðấy là lần đầu tiên tôi có ý nghĩ đó. Ngẫu nhiên tôi có mấy đồng cắc trong túi, tôi tới một trạm điện thoại công cộng, quay số và chờ người bà con gọi trở lại. Khi người bà con tôi trả lời, tôi nhớ ra mình là ai: "Debbie, Mary Ann đây?." Tôi cho cô biết tôi gọi từ số nào rồi cúp máy. Vài phút sau điện thoại reo. Chính là cha tôi. "Con tới phi trường, lên máy bay về nhà", cha tôi nói, "ba sẽ gửi tiền cho con ngay".
May mà bệnh tôi đã giảm khá nên tôi có thể làm theo ý cha tôi. Tôi nhận tiền, dùng bằng lái xe mà cả năm nay không ngó ngàng đến và sửa sọan một chút. Không hoàn toàn nhớ minh đi đâu, tôi bay đi Washington, DC, rồi tới Newark. Và Chúa vẫn theo dõi tôi. Khi tới phi trường Newark, tôi bắt gặp cậu tôi vừa xuống khỏi phi cơ. Ông đưa tôi về nhà ông; và sang hôm sau, mợ tôi chở về nhà ba mẹ tôi đã trút khỏi gánh lo.
Sau cùng tôi trở lại khu bệnh tâm thần để chữa bệnh cho lành, mà lần này mọi chuyện diễn tiến tốt đẹp. Sắc đen biến mất và tôi cũng không còn muốn chạy trốn nữa Dần dà nhờ thuốc men, tôi bắt đầu sinh họat bình thường trở lại. Tôi dọn ra căn nhà của tôi, rồi lại trở về sống với mẹ tôi sau khi ba tôi qua đời. Khi bà vướng benh ung thư, tôi đã cùng với đứa em gái săn sóc bà.
Nhờ ơn Chúa, tôi đã qua khỏi những thử thách, bệnh tật. Tôi đã nhận ra mục đích của đời sống, đó là yêu Chúa và sống tron vẹn cho Ngài. Tôi nhập Dòng Ba Ða Minh, lấy tên là St. Therese Margaret. Tôi cũng là hội viên của Hội Công Nhân Chịu Ðau Khổ của Mẹ Têrêxa, tận hiến để cầu nguyện cho Các Nhà Truyền Giáo Dòng Bác Ái của Mẹ.
Chúa ban ơn rộng rãi. Kinh nghiệm làm người nghèo nhất trong các người nghèo đã thay đổi tôi. Bây giờ tôi biết Chúa ở gần. Khi tôi nhìn lại những sáng Chúa nhật, ngồi xin của bố thí, tưởng như tôi có thể thấy Chúa ngồi đó, trên tầng cấp cạnh tôi. Mẹ Têrêxa thật có lý khi nói Chúa thực sự hiện diện trong kẻ nghèo nhất trong các kẻ nghèo - do đó tại sao tôi luôn nhắc cho mọi người đừng bao giờ làm ngơ trước một người hành khất mà không cho họ chút gì.
Chúa luôn luôn ban ân huệ cho chúng ta. Ngài đến với chúng ta bằng nhiều cách thế nhiệm mầu và đặc biệt và cả trong những biến cố và khó khăn hàng ngày. Ngài tỏ mình cho những ai đắm chìm trong kinh nguyện trước Thánh Thể và cũng quan tâm đến khách du lịch chẳng để ý gì đến Ngài bao nhiêu.
Từ trời cao Chúa cúi mình xuống, lau khô nước mắt của người hành khất, kẻ nổi lọan và tội nhân sám hối lo sợ đó, nhưng thị không biết hướng nào mà đi. Ðối với tất cả mỗi người chúng ta, Chúa đều ban ơn. Và khi chúng ta gặp Ngài mà đón nhận ân điển của Ngài, chúng ta sẽ thành con người mới.
Nguyễn Minh Thế, dịch
11/03/2007