Thơ: Xuân Nhớ Mẹ
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Thơ: Xuân Nhớ Mẹ.
Con nhớ mãi một chiều xuân năm ấy,
Gió hiu hiu, mây phủ tím hoàng-hôn,
Rồi trời đổ mưa buồn những giọt lệ
Chiều ba mươi thấm lạnh buổi đầu xuân
Mẹ từ giả cõi đỡi chiều hôm đó
Cha ra đi trước đó một trăm ngày,
Vào một tối gió đông về lạnh lẽo
Những nỗi buồn đau xót vẫn còn đây
Mỗng một tết cả xóm giềng nô-nức
Pháo nhà ai vang nổ dậy muà xuân
Quan-tài mẹ nở những vòng hoa tím
Con đón xuân bằng nước mắt khăn tang,
Mấy chục năm rồi nỗi buồn đeo đẳng,
Hành-trang con mang: "nỗi nhớ khôn nguôi"
Mẹ chết rồi con một đời trôi nổi
Trong giòng đời đầy ghềnh thác chơi-vơi,
Mỗi độ xuân về làm con nhớ mẹ,
Bao nhiêu năm con mất mát yêu thương,
Giòng sữa mẹ ngọt-ngào nuôi con lớn,
Lời mẹ ru ấm-áp những đêm trường,
Ðời mẹ có cả trăm ngàn cay đắng,
Nỗi nhọc-nhằn gian-khổ lắm hy-sinh,
Sách thánh-hiền đâu bằng cuộc sống mẹ,
Mỗi đoạn đường đời, mẹ bước chông chênh,
Hôm nay đây, đầu năm ngày dỗ mẹ,
Ðôt nén hương lòng là những vần thơ,
Bao thương nhớ, ngậm-ngùi gửi về mẹ,
Như chút qùa cuả một đứa con thơ.
Nam Lộc Thủy
Cali những ngày cuối năm 2006