Ðức Hồng Y Stanislaw Dziwisz ghi lại
giây phút qua đời của Ðức Gioan Phaolô II
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Ðức Hồng Y Stanislaw
Dziwisz ghi lại giây phút qua đời của Ðức Gioan Phaolô II.
Sau khi qua đời, thi hài của Ðức Gioan Phaolô II được đặt trong Ðền Thờ Thánh Phêrô để mọi người đến kính viếng. |
Tin Roma (Zenit 29/01/2007) - Tập sách "Sống bên cạnh Ðức Carol" (A Life with Karol), là một tác phẩm được viết bởi ký giả Gian Franco Svidercoschi, nguyên giám đốc Tờ Báo Quan Sát Viên Rôma, ghi lại những hồi ký của Ðức Hồng Y Stanislaw Dziwisz về cuộc đời của Ðức Gioan Phaolô II.
Tập sách này đã được xuất bản bằng tiếng Italia và tiếng Balan. Tập sách này cũng sẽ được nhà xuất bản "Song Nhật" (Doubleday) chịu trách nhiệm xuất bản ấn bản dịch tiếng Anh vào một ngày gần đây.
Say đây là một trích đoạn chương 35 của tập sách, ghi lại hồi ký của Ðức Hồng Y Stanislaw Dziwisz vào giây phút Ðức Gioan Phaolô II qua đời:
... Lúc đó vào khoảng 9 giờ 37 phút chiều. Chúng tôi biết thật rằng, Ðức Thánh Cha (Gioan Phaolô II) đã tắt thở. Tuy nhiên, ngay vào giây phút đó, tôi nhìn thấy trên màn ảnh của máy đo nhịp tim, một trái tim vĩ đại của ngài, sau khi đã đập những nhịp đập cuối cùng, đã ngưng lại hẳn. Bác sĩ Buzzonetti cúi mình bên ngài và sau đó ngước lên, nhẹ nhàng nói: "Ngài đã đi về Nhà Cha". Một vài người liền ấn nút đồng hồ tay của mình để ghi dấu giây phút đó.
Chúng tôi, như đã quyết định với nhau, liền cất lên bài hát Tạ Ơn (Tedeum) thay vì bài hát Cầu Hồn (Requiem), bởi vì đây không phải là buồn thương nhưng là Tạ Ơn (Tedeum), tạ ơn Thiên Chúa đã ban cho chúng ta một Món Quà, món quà này chính là Con Người của Ðức Thánh Cha, Ðức Karol Wojtyla.
Chúng tôi đã rơi lệ. Có ai mà không rơi lệ được! Mọi người đã rơi những giọt lệ vừa buồn vừa vui. Ngay lúc đó, tất cả các ngọn đèn của tòa nhà đều mở sáng, nhưng trong tôi, một bóng tối như đang ập đến bên tôi. Tôi biết rằng điều đó đã xảy ra, nhưng ngay sau đó tôi như muốn từ chối nó, hay đúng hơn tôi đã muốn từ chối để hiểu nhận nó. Tôi đặt mình vào trong bàn tay của Chúa, nhưng mỗi khi tôi nghĩ trong lòng rằng đó là sự bình an, thì bóng tối cũng lại ập đến.
Và mãi cho đến khi ngày tiễn biệt đã đến.
Tất cả mọi người đã đến. Những nhân vật quan trọng cũng đã đến bên Bàn Thờ. Nhưng đáng chú ý hơn cả, là những con cái của ngài, những người trẻ của ngài. Có một ánh sáng cực mạnh chiếu sáng trên quảng trường thánh Phêrô, và rồi chính ánh sáng đó cũng đã đến với tôi.
Qua bài giảng thánh lễ, Ðức Hồng Y Josef Ratzinger đã dùng hình ảnh của một khung cửa sổ ở trên trời, và ngài nói cách xác tín rằng "Ðức Gioan Phaolô II chắc chắn đang hiện diện ở bên khung cửa sổ đó, và đang nhìn chúng ta, đang chúc lành cho chúng ta". Tôi cũng nhìn quanh, tôi chẳng làm gì cả và chỉ nhìn vòng quanh. Tôi không dám nhìn lên khung cửa sổ (trên điện Vatican). Cuối cùng khi chúng tôi bước đến bên cửa Ðền Thánh Phêrô, những người khiêng quan tài liền từ từ xoay chiều chiếc quan tài, như để cho ngài nhìn lại quảng trường thánh Phêrô một lần cuối cùng, ngài chia tay lần cuối với mọi người, với thế giới.
Có phải ngài cũng chia tay lần cuối cùng với tôi? Không, không phải với tôi. Ngay lúc đó, tôi không nghĩ đến chính tôi. Tôi muốn sống giây phút đó cùng với nhiều người khác, và chúng tôi cùng bắt tay nhau, cùng chia buồn, nhưng đối với tôi, hầu như có một cái gì đó tôi không thể quên đi được. Vào lúc đó, chiếc quan tài đã được khiêng vào bên trong Ðền Thờ Thánh Phêrô; và họ tiếp tục khiêng đến bên hầm mộ của ngài.
Và rồi, ngay lúc đó, tôi bắt đầu nghĩ: Tôi đã theo bên cạnh ngài suốt 40 năm, 12 năm đầu tại Krakow, và 27 năm sau tại Rôma. Tôi đã luôn luôn cùng với ngài, bên cạnh ngài. Nhưng bây giờ, vào lúc ngài qua đời, ngài ra đi một mình. Chỉ với sự việc này, tôi không đi theo ngài được, nên lòng tôi quặn đau.
Vâng, tất cả những sự việc trên đều là sự thật. Nhưng ngài đã không rời xa chúng ta. Chúng tôi cảm thấy ngài vẫn hiện diện bên cạnh chúng tôi, và chúng tôi nhận được rất nhiều hồng ân từ ngài.
(Joseph Trương)