Bài giảng của ÐTC Gioan Phaolô II
trong thánh lễ phong chân phước
cho ba vị thành viên của
Phong Trào Công Giáo Tiến Hành
sáng Chúa Nhật 5/09/2004, tại Loreto
Prepared for Internet by Radio Veritas Asia, Philippines
Bài
giảng của ÐTC Gioan Phaolô II trong thánh lễ phong chân phước
cho ba vị thành viên của Phong Trào Công Giáo Tiến Hành, sáng
Chúa Nhật mùng 5 tháng 9 năm 2004, tại Loreto.
(Radio
Veritas Asia - 6/09/2004) - Quý vị và các bạn thân mến, sáng
Chúa Nhật mùng 5 tháng 9 năm 2004,
tại một quảng trường gần bên Ðền Thánh Ðức Mẹ Loreto, đã
có hơn 200,000 tín hữu tham dự thánh lễ phong Chân Phước. Và
ba vị tân chân phước thành viên của phong trào Công Giáo
Tiến Hành; đó là
Linh Mục Pedro Tarres y Claret, người Tây
Ban Nha, sinh năm 1905 và qua đời năm 1950;
hai vị còn lại là hai giáo dân trẻ người Italia, là anh
Alberto Marvelli sinh năm 1918 và qua đời năm 1946, và cô
Pina Surianô, sinh năm 1915 và qua đời năm 1950. Như
thế, đây là những vị chân phước của thời đại chúng
ta, những vị vừa kết thúc cuộc đời trên trần gian vào thập
niên 40 và 50. Sau đây là bài giảng của ÐTC trong thánh lễ
sáng Chúa Nhật mùng 5 tháng 9 năm 2004 tại Loreto.
"Ai
có thể biết được ý muốn của Thiên Chúa?" (Kn chương 9
câu 13). Câu hỏi, từ sách Khôn Ngoan, được trả lời như
sau: Chỉ một mình Con Thiên Chúa, Ðấng đã xuống thế làm người
trong cung lòng Ðức Trinh Nữ Maria, để cứu rỗi chúng ta, chỉ
một mình Người mới có thể mạc khải cho chúng ta biết ý
định của Thiên Chúa. Chỉ một mình Chúa Giêsu Kitô mới biết
được đâu là con đường để "đạt
được sự khôn ngoan của con tim" và
nhận được hòa bình và ơn cứu rỗi.
Và
thử hỏi con đường nầy như thế nào? Chúa đã nói cho chúng
ta biết trong bài phúc âm hôm nay rằng: đó là con
đường của thập giá. Những lời của Chúa thật là rõ ràng:
"Ai không vác Thập giá mình mà theo Ta, thì không thể là môn
đệ của Ta" (Lc 14 27).
"Vác
lấy thập giá mà theo Chúa Giêsu", điều nầy có nghĩa là sẵn
sàng chấp nhận bất cứ hy sinh
nào vì tình yêu đối với Chúa. Ðiều nầy có nghĩa là không
đặt bất cứ điều gì và bất cứ ai lên trước Chúa, kể
cả những người thân yêu nhất, và kể cả chính
mạng sống mình."
"Anh
chị em rất thân mến, anh chị em đã muốn quy tụ lại nơi đây,
dưới cái nhìn của Ðức Mẹ Loreto, để canh tân sự dấn thân
của anh chị em sống trung thành gắn bó với Chúa Giêsu Kitô.
Anh
chị em biết rõ điều nầy: sống gắn bó với Chúa Kitô là
một chọn lựa rất đòi hỏi. Không phải ngẫu nhiên Chúa Giêsu
nói đến "Thập Giá". Tuy nhiên, Chúa đã nói tiếp liền
đó rằng "để đi theo Ta" ---
Vác lấy thập giá để đi theo Chúa ---. Ðây là lời có ý
nghĩa sâu xa: chúng ta không một mình vác lấy thập giá. Có
Chúa đi trước chúng ta, mở đường cho chúng ta với ánh sáng
của mẫu gương Người và với sức mạnh của tình yêu Người.
Thập
giá, nếu được chấp nhận với tình yêu, thì sẽ làm phát
sinh sự tự do. Thánh Phaolô tông đồ đã kinh nghiệm được
điều nầy. Trong thư gởi cho Philêmon, chính thánh nhân đã xác
định mình "đã cao niên và
đang bị cầm tù vì Chúa Giêsu Kitô", nhưng trong thâm tâm ngài
cảm thấy hoàn toàn tự do. Ðây chính là điều chúng ta học
được từ trang thư chúng ta vừa đọc: Thánh Phaolô đang bị
cầm tù, nhưng tâm hồn ngài rất tự do, bởi vì có tình yêu
Chúa Kitô ngự trị trong đó. Vì thế, từ
trong tối tâm của nhà tù trong đó ngài chịu đau khổ
vì Chúa, thánh nhân có thể nói về sự tự do với một
người bạn sinh sống bên ngoài nhà tù. Ông Philêmon là một
người Kitô thuộc cộng đoàn Colossê: thánh Phaolô viết thư
cho ông để xin ông chấp nhập cho người giúp việc Onesimô
được tự do; theo luật của thời đó, ông Ônesimo còn là
một người nô lệ, nhưng đã trở thành "người anh em" nhờ
bí tích rửa tội đã lãnh nhận. Vậy, khi từ bỏ, không chiếm
hữu người khác như sở hữu của mình, Ông Philêmon
sẽ nhận lại món quà "một người anh em".
Bài
học từ tất cả câu chuyện rất rõ ràng: không có tình yêu
nào to lớn hơn tình yêu của thập giá; không có sự tự do
nào đích thật hơn là sự tự do của tình yêu; không có tình
huynh đệ nào trọn vẹn hơn tình huynh đệ phát sinh từ
thập giá của Chúa Giêsu.
Sau
những lời trên, ÐTC đề cao mẫu
gương của từng vị tân chân phước. Bằng tiếng Tây Ban Nha,
ÐTC nhắc đến mẫu gương của vị tân chân phước Linh Mục
Pedro Tarrés
y
Claret, ---
sinh năm 1905 và qua đời năm 1950 --- với những lời như
sau:
|
"Chân
Phước Pedro Tarres y Claret, --- trước hết như một bác sĩ, và sau đó như là linh mục, --- đã tận hiến chính
mình cho công việc tông đồ giáo
dân giữa những người trẻ của Công Giáo Tiến Hành tại
BarCêlona, rồi sau đó trở thành tuyên úy cho họ. Khi
hành nghề y sĩ, ngài dấn thân hết sức mình để chăm
sóc cho những bệnh nhân nghèo nhất, với xác tín rằng "bệnh
nhân là tượng trưng cho Chúa Kitô đang đau khổ". Khi trở
thành linh mục, ngài dấn thân với hết lòng can đảm và quảng
đại cho những bổn phận của thừa tác vụ, luôn trung thành
với quyết tâm vào áp ngày lãnh
chức tư tế; quyết tâm đó được thể hiện nơi lời ngài
cầu nguyện như sau: "Lạy Chúa, con chỉ có một mục tiêu mà thôi là
trở nên linh mục thánh thiện, dù phải trả giá như thế nào
đi nữa". Ngài đã chấp nhận với đức tin và sự kiên
nhẫn đến mức độ anh hùng một cơn bệnh khủng khiếp, dẫn
đưa ngài đến cái chết, lúc mới được 45 tuổi. Mặc cho đau
khổ đang chịu, ngài thường lặp đi lặp lại như sau: "Chúa
tốt lành với tôi biết là chừng nào." Và câu: "Tôi
thật sự hạnh phúc".
Kế
đến , Ðức Thánh Cha nhắc đến mẫu gương của tân chân phước
Alberto Marvelli, với những lời như sau:
|
"Chân
phước Alberto Marvelli là người trẻ cương quyết và tự do,
là người con của giáo hội tại Rimini và của Phong Trào Công
Giáo Tiến Hành; chân phước đã quan niệm về cuộc sống ngắn
ngủi của mình như là món quà tình thương cho Chúa Giêsu để
mưu ích cho anh chị em mình. Chân phước đã viết trong nhật ký
như sau: "Chúa Giêsu đã bao phủ lấy tôi với những ân sũng
của ngài." "Tôi chỉ nhìn thấy ngài, tôi chỉ nghĩ đến một
mình Ngài mà thôi". Hằng ngày, Chân phước Alberto Marvelli lấy
bí tích Thánh Thể làm
trung tâm cho đời sống mình. Trong cầu nguyện, ngài tìm lấy
nguồn hứng khởi cho
sự dấn thân vào trong lãnh vực chính trị, với niềm
xác tín về sự cần thiết phải sống trọn vẹn như những con
cái của Thiên Chúa trong lịch sử, để biến lịch sử thành
"lịch sử cứu rỗi".
Trong
thời thế chiến thứ hai đầy khó khăn, thời gieo rắc chết
chóc và gia tăng đau khổ và bạo lực dữ dằn, Chân Phước
Alberto đã sống một đời sống thiêng liêng thật sâu xa; tình
yêu đối với Chúa Giêsu đã
dẫn đưa ngài đến việc quên đi chính bản thân để luôn luôn
mang lấy thập giá của người nghèo cùng.
Và
cuối cùng, ÐTC nhắc đến mẫu gương của vị tân chân phước
thứ ba là cô Pina Surianô, như
sau:
|
"Chân
phước Pina Surianô, người quê ở
Partinicô, thuộc giáo phận
Monrealê, Italia, yêu mến Chúa Giêsu, với một tình yêu nồng nhiệt
và trung thành, đến độ có thể viết ra với hết lòng chân
thành như sau: "Tôi không làm gì khác hơn là sống cho Chúa
Giêsu mà thôi!" Chân phước tâm sự với Chúa Giêsu với
con tim như của một vị hôn thê như sau: "Lạy Chúa Giêsu, xin
hãy làm cho con thuộc về Chúa mỗi ngày một hơn. Lạy Chúa
Giêsu, con muốn sống và chết cùng
với Chúa và cho Chúa mà thôi."
Lúc
còn là thiếu nhi, chân phước
đã gia nhập Nhóm Trẻ của Công
Giáo Tiến Hành; sau nầy, chân phước trở nên người lãnh
đạo của Công Giáo Tiến Hành tại
giáo xứ, vừa gặp thấy trong Phong Trào sự khích lệ quan trọng
để trưởng thành trên bình diện nhân bản và văn hóa,
trong bầu khí của tình bằng hữu thân tình. Chân Phước đã
từ từ trưởng thành trong ý muốn đơn sơ và mạnh mẽ nầy
là muốn tận hiến cuộc đời tươi trẻ của mình cho Thiên Chúa,
như một món quà của tình yêu, đặc biệt để cầu nguyện cho
sự thánh hóa và kiên trì của các linh mục.
Kết
thúc bài giảng, sau khi đã nhắc đến mẫu gương thánh thiện
của từng vị tân chân phước như trên,
ÐTC đã nói như sau:
"Anh
chị em rất thân mến, hỡi những người bạn của Công Giáo
Tiến Hành, đang tựu về Loreto nầy, từ Italia, từ Tây Ban Nha,
và từ nhiều nơi trên thế giới! Qua việc tôn phong chân phước
cho ba Người Tôi Tớ của Thiên Chúa, Chúa muốn nói với mỗi
người ngày hôm nay rằng: Sự Thánh Thiện là món quà cao cả
nhất mà anh chị em có thể dâng tặng cho giáo hội và cho thế
giới.
Anh
chị em hãy mang trong tâm hồn mình
những gì Giáo Hội mang trong mình; đó là ước chi nhiều người
nam nữ của thời đại chúng ta được chinh phục do sức hấp
dẫn của Chúa Kitô; ước chi Tin Mừng được chiếu tỏa lại
như là ánh sáng hy vọng cho người nghèo, người đau bệnh,
người đói khát sự công bằng; ước chi các cộng đồng
kitô càng ngày càng có tinh thần cởi mở, đầy sức thu hút;
ước chi các thành phố trở thành nơi tiếp nhận tất cả mọi
người sinh sống; ước chi nhân
loại có thể đi theo những con đường của hòa bình và tình
huynh đệ.
Thưa
anh chị em giáo dân, chính tùy thuộc vào anh chị em để làm
chứng cho đức tin nhờ qua những nhân đức riêng biệt của
người giáo dân như: trung tín và dịu dàng yêu thương trong
gia đình, có khả năng trong việc làm, kiên trì phục vụ cho công
ích, liên đới trong những tương quan xã hội, có sáng kiến
mở ra những công việc hữu ích cho công việc rao giảng
phúc âm và phát triển con người. Cũng tùy thuộc vào anh chị
em để chứng tỏ, trong sự hiệp thông với các vị chủ chăn,
rằng: Phúc Âm vẫn còn giá trị thời sự, và rằng đức
tin không đem tín hữu ra khỏi dòng lịch sử, nhưng hội nhập tín
hữu sâu xa hơn nữa vào trong lịch sử.
Hỡi
anh chị em thuộc Phong Trào Công Giáo Tiến Hành, hãy can đảm
lên! Nguyện xin Chúa hướng dẫn bước đường canh tân của
anh chị em! Nguyện Xin Ðức Nữ Ðồng Trinh
của Loreto đồng hành với anh chị em và chăm sóc cho anh
chị em với hết tình mẫu tử; Giáo Hội nhìn về anh chị em với
lòng tin tưởng; vị giáo hoàng nầy xin
gởi lời chào anh chị em, nâng
đỡ anh chị em và ban phép lành cho anh chị em.
Quý
vị và các bạn thân mến,
Vừa
rồi là bài giảng của ÐTC trong thánh lễ phong chân phước sáng
Chúa Nhật mùng
5 tháng 9 năm 2004
tại Loreto. Các vị tân chân phước là những người đã từng
hoạt động trong phong trào Công Giáo Tiến Hành. Vì thế, ÐTC
đã nêu cao mẫu gương tông đồ của các ngài.
Xin chào và hẹn gặp lại quý vị và các bạn.
(Ðặng Thế Dũng)