Sứ điệp của cựu Chủ tịch Liên xô
ông Mikhail Gorbaciov
gửi các phái đoàn tham dự
Hội Nghị Thượng Ðỉnh Về Môi Sinh
Prepared for Internet by Msgr Peter Nguyen Van Tai
Radio Veritas Asia, Philippines
Sứ điệp của
cựu Chủ tịch Liên xô, ông Mikhail Gorbaciov, gửi các phái đoàn
tham dự Hội Nghị Thượng Ðỉnh Về Môi Sinh.
(Radio Veritas
Asia - 26/08/2002) - Hội nghị thượng về Môi Sinh do Liên hiệp quốc
tổ chức, sau 10 năm Hội nghị Thượng đỉnh tại Rio de Janeiro
(Brazil), với bốn mục tiêu
chính, đã được khai mạc sáng thứ hai 26/08/2002 tại
Johannesburg của Cộng hòa Nam phi; bốn mục tiêu chính đó là:
Giảm một nửa số người nghèo khổ trên thế giới -
Cung cấp nước uống cho những ai không có - Tối tân các dịch vụ về năng lượng (điện, khí đốt)
- Cổ võ và canh tân nghề nông
tại Thế giới thứ ba.
Cựu Tổng thống
Liên xô, ông Mikhail Gorbaciov, được mời tham dự Hội nghị,
nhưng sức khỏe không cho phép ông đến dự. Ðể thay thế cho
sự vắng mặt
này, Ông gửi một sứ điệp cho Hội nghị. Ðây là một
sứ điệp rất đáng suy tư và nhất là đem ra thực hành những
điều ông nêu lên, nếu Hội nghị thượng đỉnh muốn thành công
và không muốn để lại thất vọng cho thế giới như Hội nghị
thượng đỉnh Rio de Janerio cách đây 10 năm (1992). Sứ điệp này
được đăng trên nhật báo La Stampa, xuất bản tại Torino (Ý),
số ra ngày 26/08/2002. như bài xã thuyết quan trọng. Chúng tôi
xin được dịch lại để mọi người, cách riêng các vị trách
nhiệm quốc gia, quốc tế và cả mỗi người dân trên trái đất
này cùng suy tư và nhất là đem ra thực hiện, nếu muốn đạt
tới bốn mục tiêu do Hội nghị đem ra bàn thảo trong 10 ngày tại
Johannesburg, cộng hòa Nam Phi.
Cựu Tổng thống
Liên xô viết: Hôm nay (thứ hai 26/08/2002) khai mạc Hội nghị thượng
đỉnh thứ hai về Trái đất. Hơn 100 vị quốc trưởng và thủ
tướng đã đến Johannesburg và sự kiện này có nghĩa là các
vị lo lắng đến số phận nhân loại. Nhưng lo lắng thôi không
đủ. Khoảng cách giữa lo lắng và những hành động cụ thể
còn rất lớn lao.
Cách đây 10
năm, tại Rio de Janeiro, đã có những lo lắng khá nhiều rồi,
nhưng chúng ta có thể nói gì về tình hình, trong đó chúng ta
đang sống ngày nay? Nhìn lại những biến cố của 10 năm qua, tôi
chỉ cảm thấy một sự thất vọng và một sự lo lắng lớn
lao.
Nhiều người
trong chúng ta có cảm giác này là, với việc chấm dứt chiến
tranh lạnh, với việc sụp đổ của Bức tường Berlin, biểu
hiệu hữu hình của chiến tranh lạnh, nhân loại có thể nhìn
vào tương lai với niềm hy vọng. Lúc đó xem ra nhân loại bị
đe dọa bởi chiến tranh nguyên tử, bởi những tranh chấp về
ý thức hệ, nay xem ra có thể đồng hành tiến trên con
đường phát triển bền bỉ, có thể đưa ra những biện pháp
khẩn cấp, để chiến đấu
chống cảnh nghèo khổ và chống lại những hậu quả tai hại
của việc ô nhiễm môi sinh, có thể thay đổi
tính cách hoàn cầu hóa, bằng việc đưa vào việc hoàn
cầu hóa này những quan niệm cần thiết như tình liên đới,
các quyền con người, sự tự do cá nhân.
Cựu Tổng thống
viết tiếp: Nhưng tiếc thay những cơ hội này đã được xử
dụng tối thiểu, không đủ. Nhân loại thụt lùi, sánh với
thời gian đã qua. Việc mừng cái chết của Chế Ðộ cộng sản
được kéo dài quá lâu, trong lúc chúng ta mất đi cái nhìn
về tính cách phức tạp, về các
vấn đề và về những tương phản của thế giới. Cảnh nghèo
khổ và chậm tiến bị quên lãng; các vấn đề của môi sinh bị
đặt bên ngoài lương tâm tập thể...
Ngày 11 tháng
9 năm 2001 đã phơi bày cho ta thấy rằng không có một thế giới
đồng nhất. Thậm chí Quốc gia hùng cường nhất trên thế giới
đã khám phá thấy mình dễ
bị gây thương tích, cảm thấy bất lực trong việc đương đầu
với những đe dọa của chính sách khủng bố quốc tế. Cần
ước mong rằng: thời biểu nầy,
tức ngày 11/09/2001, ghi
dấu việc chấm dứt những ảo tưởng phát sinh bởi lý luận
sai lầm trong thế giới Tây
phương, rằng sau thời chiến
tranh lạnh và sau sự tan rã của Liên xô, thế giới sẽ là
một thế giới cùng theo một hướng đi.
Nhà chính trị
Liên xô viết thêm: Hội nghị thượng đỉnh Johannesburg phải đem
lại một điểm ngoặc về chiều hướng này: thế giới cùng
đi theo một lối đi, nghĩa là ngoài việc tố giác, cần phải
đối phó với những bổn phận cụ thể và khẩn cấp về một
cuộc phát triển có thể chịu đựng được, quân bình. Nếu
các lãnh tụ không có khả năng làm như vậy, không qui định
cho mình những bổn phận và những tài sản cần thiết để thực
hiện, tôi sợ rằng chính tư tưởng về một Hội nghị như vậy,
sẽ hoàn toàn bị mất tín nhiệm.
Khi chế độ cộng
sản bị tan rã, một nhà hàng hải thời danh của Pháp, ông
Cousteau, nói cách rất chí lý: "Cái gây hại lớn cho môi
sinh, không do chế độ cộng sản, nhưng do chính sách kinh tế thị
trường, bởi vì đối với nền kinh tế như vậy, mọi cái đều
có giá của nó, không có gì là không có giá trị. Nói vậy,
tôi không có ý mời gọi trở lại chế độ cộng sản, bởi
vì tôi cho rằng: ảo tưởng cộng sản từ
nay đã tận số; nhưng
tôi có chiều hướng muốn nghĩ về ảo tưởng đó như ông
Cousteau đã nghĩ. Các việc xẩy ra đang cho
chúng ta thấy rõ rằng: những tính toán hoàn toàn chỉ hướng
về kinh tế mà thôi (tính cách lợi lộc tức khắc của số
vốn bỏ ra) không thể cho phép chúng ta vượt qua được những
thách đố về môi sinh. Thị trường không có khả năng tính
toán về cái quí báu cho nhân loại, trong 100 năm nữa. Làm
sao có thể đánh giá vẻ xinh đẹp của một cái hồ
hay một ngọn núi đầy tuyết trắng tinh? Ai
là người sẽ tính toán đến tính cách lợi hại về
việc cứu vãn các thú rừng hoặc của từng trăm loại sâu
bọ, hiện không làm ích lợi
gì cho ai cả?
Chủ tịch
Gorbaciov nhấn mạnh: Nhưng chúng ta hãy thành thực với chính mình:
chờ đợi những thay đổi tận căn là điều vô ích, nếu
chúng ta không thay đổi tâm trạng xã hội của tiêu thụ, tâm
trạng này đã chiếm toàn địa cầu cùng với việc toàn cầu
hóa. Ðiều quá rõ ràng là xã hội tiêu thụ không phù hợp
với những quân bình thiên nhiên và nó đang làm hư con người.
Tôi còn nhớ
một cuộc nói chuyện cách đây ít năm với cựu ngoại trưởng
Hoa kỳ, ông George Schultz. Lúc đó là năm 1992. Chúng tôi trò
chuyện với nhau suốt cả đêm. Tôi nói với ông: "Các ông
người Hoa kỳ muốn xuất cảng nếp sống của các ông khắp nơi.
Nhưng các ông tiêu thụ 44% tất cả điện năng trên thế giới.
Nếu các quốc gia khác cũng bắt đầu sống theo mức sống của
các ông, thì tất cả dự trữ của Trái đất này sẽ cạn
đi trong vòng ít năm".
Chủ tịch
Gorbaciov nhận xét: 10 năm qua đi rồi (từ Hội nghị Rio de
Janeiro) và tình hình thực sự không khá hơn. Gần một tỉ người
đang đói khổ và trong lúc đó tại Hoa kỳ, cứ bốn người,
có một nguời mắc chứng
béo mập. Không ai nghĩ rằng: đây
là một tương phản nguy hiểm sao?
Chúng ta không ý thức được rằng đây không phải là
dấu hiệu của tính cách bình thường, khi nhìn vào sự kiện
này là trong 36 triệu người mắc chứng bệnh AIDS, có 23 triệu
đang ở Châu phi? Hay chúng
ta không thấy rằng: chỉ thành phố Tokyo mà thôi (thủ đô Nhật)
có các đường điện thoại bằng tất cả các đường điện
thoại của Châu phi? Hoặc không ai nghĩ rằng: 130 triệu trẻ em
không bao giờ được đến trường? Tại Botswana (Châu phi), mức
sống trung bình chỉ tới 41 tuổi. Viện trợ của các quốc gia
giầu có thay vì tăng lên lại giảm xuống....
Cựu chủ tịch
Liên xô kể lại lời của một nhà chính trị lỗi lạc, suốt
đời sống nghèo khổ, chỉ nghĩ đến dân, đến nước mình mà
thôi, được cả thế giới cảm phục: Ông Mahatma Ghandi, đại
lãnh tụ và là người Cha của dân tộc Ấn độ. Bậc
thánh hiền này liệt kê bẩy tội xã hội của nhân loại: một
đường lối chính trị không có nguyên tắc - một nền thương
mại không kể chi luân lý, đạo đức - một sự giầu có không
do việc làm - một nền giáo
dục không có phẩm chất - một khoa học không đếm xỉa đến
nhân loại - một thú vui không coi sao
lương tâm - một kỷ luật không có tinh thần hy sinh.
Rồi cựu chủ
tịch Mikhail Gorbachiov thách thức: Ai nghĩ rằng mình vô tội, xin
hãy ném đá vào tôi đi; nhưng xin các vị hãy làm bản thống
kê về trách nhiệm các vị đang mang trên vai,
với tư cách là những người lãnh đạo hiện nay.
Sau đó, ông
nêu lên ba thách đố cần đối phó khẩn cấp, để thành công.
Thách đố thứ nhất trước
mắt là bảo vệ hòa bình và tìm cách chấm dứt các vụ
tranh chấp, bằng cách ngăn
cản để vết máu đừng lan rộng
đến các nơi khác trên địa cầu. Bởi vì trong các nước
tham dự vào các cuộc tranh chấp này, có những nước đã
có vũ khí nguyên tử và hóa chất. Cộng đồng thế giới
phải đoàn kết với nhau trong chiến dịch chống chính sách khủng
bố, bởi vì chính sách này không thể biện minh cho mình bằng
bất cứ cách nào.
Thách đố thứ
hai là chống lại cảnh nghèo khổ. Làm sao người tỉ phú trong
số ít người may mắn, làm giầu trên đau khổ của nửa dân
số thế giới? (trên 3 tỉ rưỡi).
Thách đố thứ
ba: là chính vấn đề môi sinh thiên nhiên. Không cần phải đeo
kính mới thấy những thay đổi của thời tiết, việc gia tăng
những thiên tai, bão lụt, và phá rừng. Từng trăm loại cây,
loại súc vật biến mất; băng tuyết tan, và biển cả trở nên
nghèo nàn.
Ðây là ba thách
đố liên kết mật thiết với nhau. Nếu chúng ta không đoàn
kết chống lại chiến tranh, chúng ta không thể tìm thấy sự cứu
vãn Trái đất này được. Nếu
chúng ta không chiến đấu chống cảnh nghèo khổ, lúc đó chúng
ta không thể chiến đấu chống lại chủ nghĩa cuồng tín, tính
cách tội ác và nạn a phiên được. Nếu chúng ta không chiến
đấu để thoát khỏi cảnh nghèo khổ, thì tất cả những biện
pháp về môi sinh đều vô ích. Làm sao có thể cấm các người
nghèo ở miền Amazzonia (Brazil) chặt cây, đốt rừng để có
đất canh tác? Làm sao chúng
ta có thể đòi hỏi một xứ sở sống trong cùng cực, thực
hiện những biện pháp đắt đỏ của việc bảo vệ thiên nhiên?
Nhưng nếu chúng ta không lo lắng đến thiên nhiên, thì cả
những nỗ lực của chúng ta để làm cho thế giới công bình
hơn, đều trở nên vô ích và các thế hệ sau sẽ phải trả
giá cho sự điên rồ của chúng ta đang làm hại
thiên nhiên. Và chính sụ sống trên Trái đất này, xét
về lâu dài, có thể sẽ chỉ là một giai đoạn chóng qua.
Nhà chính trị Liên xô kết thúc sứ điệp như sau: Về tất cả những điều này chúng ta phải học hỏi và suy tư cách mới mẻ. Chúng ta cần đến một trật tự mới, được xây dựng trên công bình và trên sự bình đẳng về các quyền, chứ không phải trên việc tìm kiếm lợi lộc.