Bức thư ngỏ của ký giả Domenico Del Rio

kính gửi các Giám mục trên thế giới

sau khi kết thúc THÐGM

 

Prepared for Internet by Msgr Peter Nguyen Van Tai

Radio Veritas Asia, Philippines

 

Bức thư ngỏ của ký giả Domenico Del Rio kính gửi các Giám mục trên thế giới, sau khi kết thúc THÐGM.

Ông Domenico Del Rio, một ký giã lão thành, chuyên về các vấn đề Giáo hội công giáo, cộng tác viên của nhiều nhật báo công giáo, cách riêng Nhật báo "Quan sát viên Roma" (L' Osservatore Romano), cơ quan bán chính thức Tòa Thánh và nhật báo "Tương Lai" (Avvenire), tờ báo của HÐGM và của Giáo hội Ý, Ðài Phát Thánh Vatican, và là một ký giả vẫn theo các biến cố tại Vatican, vừa gửi một bức thư ngỏ cho các Giám mục thế giới, sau ngày bế mạc Khóa họp thường lệ thứ 10 của THÐGM.  Bức thư được đăng như bài xã thuyết trên báo "Tương Lai"  số ra ngày Chúa nhật 28.10.2001. Vì là một bức thư ngỏ được đăng trên tờ báo của HÐGM và Giáo hội Ý với những lời lẽ chân thành, và có vẻ thẳng ngặt phần nào, nhưng rất hữu ích cho các Vị tham dự hay không tham dự Khóa họp, chúng tôi xin thuật lại nguyên văn, để các vị Chủ chăn, trách nhiệm về đời sống Giáo hội địa phương và Giáo hội hoàn vũ suy tư và nhất là sống thực hành, trong lúc bước vào Ngàn năm thứ ba của Kỷ nguyên kitô.

Bức thư của Ký giả Domenico Del Rio được đề đầu là "Những người cha của sự dịu hiền, nhưng cũng có khả năng thịnh nộ". Tựa đề có thể gây "khó chịu, nếu không muốn nói là xúc phạm". Sau đây là phần nội dung của bức thư:

"Kính thưa các Ðức Giám mục đến từ mọi góc trời thế giới, giờ đây bế mạc THÐGM, các Ðức Cha trở về giáo phận, với những dốc quyết tốt lành, như thể các Ðức Cha vừa tham dự một tuần tĩnh tâm vậy; dĩ nhiên, các Ðức Cha đã nói với chúng con rằng: các Ðức Cha muốn trở nên "Vị Chủ chăn nhân lành", các Ðức Cha muốn là "những người phục vụ Tin Mừng của hy vọng", các Ðức Cha muốn sống "với tâm hồn khó nghèo",  trở nên "những lính canh gác và các người rao giảng Lời Chúa", để gìn giữ sự toàn vẹn của Ðức Tin công giáo và niềm hy vọng Kitô trên Trái Ðất này.

Các Ðức Cha, Nghị phụ của Khóa họp này, vì hầu hết các Ðức Cha  là những vị giám mục trẻ trung, có thể không nhớ Công đồng Vatican II nữa; nhưng chúng con, những người tuổi tác, chúng con nghĩ rằng: cũng cách đây 40 năm, lúc bế mạc Công đồng Vatican II, các Ðức Giám mục đã tỏ ra tràn đầy  dốc quyết tốt lành. Ngoài việc dấn thân rao giảng  cái chết và  sống lại của Chúa Giêsu Kitô, các ngài còn có nhiều hứa hẹn khác nữa: sống trong sự đơn sơ giữa các tín hữu của các ngài; khước từ những hào nhoáng bên ngoài và những thực tại của  giầu sang và quyền thế; không dành đặc ân cho các người giầu sang và quyền thế; chăm lo đến các người nghèo khổ; coi thừa tác vụ của mình, trong mọi hoàn cảnh, trong mọi sự, như một việc phục vụ. Các ngài cũng đã thông báo cho các tín hữu trong giáo phận biết những quyết định này.

Vì thế, từ lúc đó, các giám mục hài lòng, trở về Giáo phận của mình, sau khi đã hát lời tung hô "chấm dứt" Công đồng,  như thói quen trước đó: "Feliciter, feliciter, feliciter! Một cách tốt đẹp! Tốt đẹp! Tốt đẹp! Xin cho Nước Chúa Kitô ngự đến. Amen!

Chúng con,  những người già nua, đã không kiểm điểm lại, trong 40 năm vừa qua, các dốc quyết tốt lành kia đã được thi hành như thế nào và đến mức độ nào? Chúng con tin chắc rằng:  ít ra đã có thiện chí. Chúng con không tin rằng: các Ðức Cha, giám mục của chúng con, đáng nghe lời khiển trách của Tiên tri Ezechiel: "Khốn cho các vị chủ chăn Israel chỉ lo chăn mình mà thôi. Các ngươi đã không đem đến sức mạnh cho các người yếu đuối,  không chữa lành những người bệnh tật, không băng bó những người bị thương tích, không đưa các người bị thất lạc trở về; không đi tìm những người bị lạc bước...".

Ðàng khác, ai cũng biết rằng: cả các Giám mục nữa, dù đã lãnh nhận sự sung mãn của Chức Thánh, không tránh khỏi sự việc chính  "mình cũng là đối tượng của lòng thương xót Thiên Chúa" , như mọi tín hữu khác. Thánh Augustino đã nói cách rất thành thực: "Giữa anh chị em, tôi là một tín hữu Kitô như anh chị em; vì anh chị em và cho anh chị em, tôi là Giám mục".

Giờ đây chúng con là những tín hữu nhỏ bé già nua, chúng con ưa thích được thấy các Giám mục trẻ trung tham dự THÐGM có những dốc quyết tốt lành, trong đó có dốc quyết này: "một tâm hồn khó nghèo";  nhưng ước gì các Ðức Cha có cả đời sống bên ngoài khó nghèo nữa, để, trong thế giới ngày nay, một thế giới ham lo sản xuất và tiêu thụ, ít ra  có một số người  còn muốn tin kính Chúa Giêsu Kitô và không quên rằng: luôn luôn có sự Quan Phòng của Thiên Chúa  và không có một con chim nào trên trời,  dù nhỏ bé, bị chết và không một bông huệ nào ngoài đồng ruộng bị chà đạp. Lời này đã được  Chúa Giêsu nói rõ ràng trong Phúc Âm.

Chúng con còn ưa thích, khi nghe biết các Ðức Cha muốn trở nên "những vị tiên tri" (các vị rao giảng Lời Chúa, các vị phát ngôn của Thiên Chúa). Các Vị tiên tri thực trong Cựu Ước  hô to, nói lớn,  không một sợ hãi. Ðối với chúng con già nua, xem ra ngày nay, chúng con không nghe nói có giám mục nào, nhưng chắc chắn có nhà thần học này, nhà luân lý học kia... đi quá trớn, đầy ước muốn nịnh bợ, tìm cách an ủi những phiền muộn thiêng liêng của con người tiêu thụ. Trong xã hội ngày nay, không một người nào muốn cảm thấy mình là người tội lỗi và tệ hơn nữa không muốn nghe nói mình là người tội lỗi.

Ðối với chúng con, những người già nua, ưa thích được nghe nơi miệng các Ðức Cha, các giám mục trẻ trung, không phải những bài giảng ngọt ngào, nhưng những "tố cáo" , "những thịnh nộ"; dĩ nhiên chúng con ưa thích được thấy nơi các Ðức Cha một Chủ chăn nhân lành, nhưng cũng ưa thích được thấy "một Chúa Kitô" đang cầm roi xua đuổi các người buôn bán trong Ðền thờ" (Nhà Cha Ta là nhà cầu nguyện, không phải hang trộm cướp). Chúng con ưa thích một Chúa Kitô có những lời ngọt ngào với Maria Maddalene, nhưng cũng ưa thích một Chúa Kitô "không lịch sự" với Lớp trí thức thời đại của Ngài. Ðối với họ, Ngài có những lời nẩy lửa: "Quân giả hình, loài rắn rết, loài rắn độc, mồ chôn xác chết, quét vôi trắng bên ngoài, nhưng đầy hôi thối ...". Và khi vị chủ nhà quảng đại kia mời Chúa dùng bữa tại nhà,  nói với Chúa: "Nói như vậy, Thầy xúc phạm cả chúng tôi nữa"; thì  Chúa tiếp tục nói như vậy và nói mạnh mẽ hơn nữa: "Cả các ông nữa".

Các Ðức Cha đừng lo sợ vì có người bỏ ra đi, vì nghĩ rằng: mình bị xúc phạm. Không hệ chi. Nghe Chúa nói về "ăn Thịt Ta và uống Máu Ta", có nhiều môn đệ cho là những lời chướng tai, đã bỏ ra đi. Chúa không rút lời, vì Lời của Ngài là chân lý, ban sự sống đời đời. Ðối với những ai muốn có lương tâm xu thời, và cùng một lúc lại muốn hưởng sự thánh thiêng, thì họ luôn luôn có phong trào "New Age, Thời Ðại Mới". Nhưng Chúa nói rõ ràng:  "Không thể làm tôi hai chủ một lúc được". Và Ngài dạy chúng ta phải có một lựa chọn dứt khoát.

Sau cùng, kính thưa các Ðức Cha, giám mục trẻ trung của THÐGM, xin các Ðức Cha đừng bao giờ quên là những người cha của lòng thương xót vô cùng Thiên Chúa: với Maddalene, với người trộm lành, với những người phong cùi trong tâm hồn, với những nguời què, mù... trong tâm trí. Các Ðức Cha cũng là Bề trên của chúng con; chúng con cầu chúc các Ðức Cha luôn có sự âu yếm thiêng liêng mà Thánh Phanxicô đòi hỏi, khi Ngài viết cho một vị Bề trên của ngài: "Ước gì không có một người anh em nào trên thế giới này, có tội và phạm biết bao tội đi nữa, nhưng khi người anh em này, sau khi đã nhìn vào con mắt của Cha, không ra đi mà không được sự tha thứ của Cha...". Con mắt của Cha, tức con mắt của Ðức Cha, Giám mục, Chủ chăn nhân lành của chúng con, của mọi linh hồn được phú thác cho Ðức Cha.

Ký tên: Domenico Del Rio.


Back to Home Page