Kinh Thánh Tân Ước

Thư Thứ Hai Gửi Tín Hữu Corinthô

Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia

 


- Chương 01 -

 

Nhập đề

1 Phaolô, tông đồ của Ðức Kitô Yêsu, bởi ý định Thiên Chúa, cùng với người anh em là Timôthê,

kính gởi Hội thánh của Thiên Chúa tại Corinthô, cùng với hết thảy các thánh trong toàn hạt Akhaia

2 Ân sủng và bình an cho anh em, do tự Thiên Chúa, Cha chúng ta, và Chúa Yêsu Kitô!

3 Chúc tụng Thiên Chúa và là Cha của Chúa chúng ta, Ðức Yêsu Kitô, Cha đầy tình thương xót và là Thiên Chúa mọi niền an ủi, 4 Ðấng an ủi chúng tôi trong mọi nỗi gian truân, để nhờ sự an ủi chúng tôi được nơi Thiên Chúa, chúng tôi cũng có thể an ủi những người lâm vào bất cứ cảnh gian truân nào. 5 Vì chưng các sự thống khổ của Ðức Kitô tràn đến trên chúng tôi thế nào, thì nhờ Ðức Kitô, sự an ủi chúng tôi cũng được dẫy tràn thể ấy. 6 Dù chúng tôi lâm phải gian truân, ấy là để anh em được an ủi, được cứu thoát; dù chúng tôi được an ủi, ấy vẫn là để anh em được an ủi, (một sự an ủi) nên kiến hiệu trong sự chịu đựng những nỗi thống khổ như chính chúng tôi cũng hằng chịu. 7 Và mối hi vọng của chúng tôi về anh em thật là vững chắc, bởi biết rằng anh em đã thông phần thống khổ thế nào, thì cũng (được thông phần) an ủi thể ấy.

8 Quả vậy, hỡi anh em, chúng tôi không muốn để anh em không hay biết về nỗi gian truân đã xảy đến cho chúng tôi ở Tiểu Á. Thật chúng tôi đã phải khốn khó ê chề đến cực độ, quá sức mình, bí đến đỗi không trông sống nổi. 9 Nhưng trong thâm tâm, chúng tôi đã đành phận với án tử rồi, để chúng đừng còn nương cậy vào mình, nhưng là vào Thiên Chúa, Ðấng làm cho kẻ chết sống lại. 10 Chính Người đã cứu và sẽ cứu chúng tôi khỏi cái chết khốc liệt như thế; nơi Người chúng tôi đã đặt lòng trông cậy, là Người sẽ còn (ra tay) cứu nữa, 11 bởi chính anh em cũng lấy lời khẩn nguyện mà đua nhau trợ giúp chúng tôi, thì cũng có muôn người cảm tạ cho chúng tôi!

 

I. Phaolô Phân Trần Về Cách Xử Sự Của Mình

1. Về Dự Ðịnh Hành Trình

 

Không úp mở

12 Quả vậy, điều làm chúng tôi vinh vang được, ấy là lương tâm làm chứng cho chúng tôi, là chúng tôi đã chiếu theo sự thánh thiện, lòng thanh khiết Thiên Chúa ban, -- không phải theo sự khôn ngoan của xác thịt, nhưng là nhờ ơn của Thiên Chúa -- mà cư xử ở đời, và cách riêng là đối với anh em. 13 Vì nào chúng tôi có viết cho anh em gì hơn là những điều anh em đã đọc được và hiểu được. Và tôi trông cậy là anh em sẽ hiểu thấu đáo -- 14 như anh em đã hiểu chúng tôi một phần rồi -- là anh em có lý mà vinh vang vì cớ chúng tôi, cũng như chúng tôi (có lý mà vinh vang được) vì anh em trong ngày của Chúa chúng ta, Ðức Yêsu..

Tại sao dời lại việc thăm viếng

15 Bởi tin chắc như thế, nên tôi định đến với anh em trước, để anh còn hưởng thêm ân lộc thứ hai nữa. 16 (Nghĩa là tôi định) ngang qua nơi anh em, để đi Makêdonia, rồi lại từ Makêdonia về với anh em, để được anh em tiễn đi Yuđê. 17 Vậy quyết định như thế, phải chăng tôi đã làm cách nông nổi? hay là điều tôi toan tính, tôi toan tính theo lẽ xác thịt? thành thử tôi lại ra tuồng: Có, có! Không, không! 18 Thiên Chúa trung tín! (xin Người chứng giám cho) rằng: lời chúng tôi ngỏ với anh em không phải là vừa: Có, lại vừa: Không! 19 Vì Con Thiên Chúa, Ðức Kitô Yêsu, Ðấng chúng tôi rao giảng, tôi cùng Silvanô và Timôthê, đã không trở thành: vừa "có" vừa "không", trái lại nơi Ngài "có" đã thành sự. 20 Vì bao nhiêu điều Thiên Chúa hứa đã thành "có" trong Ngài; và bởi thế mà nhờ Ngài "Amen" (được hô lên) cho vinh quang Thiên Chúa, nhờ (công việc) chúng tôi. 21 Ðấng làm cho chúng tôi cùng với anh em được kiên cố trong Ðức Kitô và xức dầu cho chúng ta là chính Thiên Chúa. 22 Chính Người cũng đã niêm ấn của Người trên chúng ta, và ban xuống bảo chứng Thần khí nơi lòng chúng ta.

23 Phần tôi, tôi kêu xin Thiên Chúa chứng giám, và lấy mạng sống tôi mà thề rằng: Chính vì nể lòng đối với anh em mà tôi đã không còn đến Corinthô nữa -- 24 chứ chúng không muốn chế ngự lòng tin của anh em; trái lại, chúng tôi chỉ là trợ tá bồi đắp cho niềm hoan lạc của anh em, vì về lòng tin anh em vẫn đứng vững.

 

Chương 02

 

1 Riêng tôi, tôi đã định không đến với anh em một lần nữa trong lúc ưu phiền. 2 Vì nếu chính tôi gây ưu phiền cho anh em thì ai là người làm cho tôi được vui, họa chăng là kẻ phải ưu phiền vì tôi! 3 Nên tôi đã viết cho anh em như thế, kẻo khi đến, tôi lại phải ưu phiền vì chính những người đáng lẽ phải đem lại vui mừng cho tôi, bởi chưng về anh em hết thảy. 4 Vì bởi cực phiền khôn tả, và lòng se lại, tôi đã viết cho anh em cái thư đẫm lệ ấy, không phải cố ý gây ưu phiền cho anh em, song là để anh em thấu rõ lòng tôi yêu mến anh em chan chứa!

Cư xử làm sao với người xúc phạm

5 Mà nếu có ai đã gây ưu phiền, thì không chỉ gây ưu phiền cho tôi, nhưng là cho anh em hết thảy -- Ít là một phần nào đó, kẻo ra quá lời.-- 6 Ðối với con người ấy, hình phạt phần đông đã ra kia cũng đủ. 7 Mà đã thế, thì trái lại phải hơn, anh em hãy ân xá và an ủi người ấy, kẻo đương sự ngụp trong nỗi ưu phiền quá mực! 8 Bởi thế, đối với người ấy, tôi xin anh em hãy lấy mến làm hơn. 9 Vả lại, tôi đã viết thư cho anh em, ấy chẳng qua là để thử nghiệm xem anh em có thật hoàn toàn vâng phục mà thôi. 10 Anh em ân xá cho ai, thì tôi cũng thế; và ân xá tôi đã ra, nếu thật cần phải có tôi ân xá, thì đó là việc đã rồi, vì cớ anh em, trước mặt Ðức Kitô, 11 để chúng ta đừng bị mằc bợm với Satan; vì ta chẳng ngu gì trước những mưu cơ của nó.

Về hành trình

12 Vậy khi tôi đến Trôa để giảng Tin mừng của Ðức Kitô, dẫu rằng có cửa mở ra cho tôi trong Chúa, 13 tôi đã chẳng được thư thái tâm thần, bởi không gặp được anh Titô chúng tôi ở đó. Cho nên tôi đã giã từ họ mà trẩy đi Makêdonia.

 

2. Về Sứ Vụ Tông Ðồ

 

14 Ðội ơn Thiên cúa, Ðấng hằng kéo chúng tôi dự cuộc khởi hoàn của Người trong Ðức Kitô, và đã dùng chúng tôi mà làm cho hương tri thức của Người lan tỏa khắp nơi. 15 Vì chúng tôi là hương thơm của Ðức Kitô, dâng kính Thiên Chúa, xông ra giữa những người được cứu rỗi, và những kẻ phải hư đi, 16 kẻ thì ngửi lấy như hương tử khí làm chết người, kẻ lại ngửi lấy như hương tác sinh cứu sống. Nhưng các điều ấy, ai nào cáng đáng nổi? 17 Vả chăng, chúng tôi nào có phải như lắm kẻ bán bưng lời Thiên Chúa, song là một lòng thanh khiết, song là như do tự Thiên Chúa, trước mặt Thiên Chúa, trong Ðức Kitô, chúng tôi vẫn tuyên ngôn.

 

Chương 03

 

1 Thế ra chúng tôi lại bắt đầu (nói hay, nói tốt) giới thiệu cho mình? hay như ít nhiều người, chúng tôi cần phải có thư giới thiệu với anh em, hay của anh em? 2 Thư của chúng tôi, chính là anh em! viết nơi lòng chúng tôi, thư mà hết thảy mọi người đều nhận ra và đọc được. 3 Thì đã rõ:anh em là bức thư của Ðức Kitô, do tay chúng tôi soạn ra, viết không phải bằng mực, nhưng là bằng Thần khí của Thiên Chúa hằng sống; không phải trên những bia đá, mà là trên những bia lòng, bia thịt!

4 Nhờ Ðức Kitô, chúng tôi dám tin chắc như thế, trước mặt Thiên Chúa. 5 Không phải là tự mình chúng tôi có sức cáng đáng nổi, hầu dám kể một điều gì như của mình, nhưng sức cáng đáng của chúng tôi là do tự Thiên Chúa, 6 Ðấng đã ban cho chúng tôi sức cáng đáng làm kẻ phục vụ Giao ước mới, không phải văn tự, mà là Thần khí, vì chưng văn tự thì giết chóc, Thần khí mới tác sinh!

Cái vinh của việc phục vụ Giao ước mới

7 Mà nếu việc phục vụ án chết, khắc từng chữ trên những tấm đá, đã rạng vẻ vinh quang, khiến cho con cái Israel không thể nhìn mặt Môsê được, bởi vinh quang - cái vinh quang chóng tàn - chói lọi nơi mặt ông, 8 thì sẽ rạng vinh quang hơn biết mấy, việc phục vụ giới Thần khí? 9 Vì nếu phục vụ án phạt là mối vinh quang, thì phục vụ sự công chính tất phải ứa tràn vinh quang hơn gấp bội. 10 Quả điều được vinh quang trong chức vụ ấy, khi so với vinh quang siêu vời này, ắt phải kể bằng không. 11 Vì nếu điều chóng tàn còn rạng vinh quang, thì điều cóm mãi tất phải rạng vinh quang hơn gấp bội!

12 Vậy bởi có lòng trông cậy như thế, nên chúng tôi được nhiều dạn dĩ, 13 chứ không phải như Môsê phủ màn trên mặt, không để cho con cái Israel nhìn thấy điều chóng tàn kia chấm dứt khi nào. 14 Nhưng tâm tư họ đã ra chai đá. Vì cho đến ngày này, cũng cái màn ấy vẫn còn rũ xuống khi họ đọc Giao ước cũ; chưa được vén lên, vì chỉ trong Ðức Kitô, nó mới được hủy đi! 15 Phải, cho đến ngày nay, phàm khi họ đọc Môsê, màn vẫn buông xuống trên lòng họ. 16 Phàm khi trở lại với Chúa, màn mới được cất đi. 17 Còn Chúa, Ngài là Thần khí; và đâu có Thần khí của Chúa, thì có tự do. 18 Còn chúng ta hết thảy, không màn che mặt, ta ngắm như rọi lại trong gương, vinh quang của Chúa; và nhờ cũng một hình ảnh ấy, ta được biến hình đổi dạng, từ vinh quang này đến vinh quang khác chiếu theo (năng lực) Thần khí của Chúa.

 

Chương 04

 

1 Vì lẽ ấy, đã được đoái thương mà sung công phục vụ, chúng tôi không quản ngại từ nan. 2 Trái lại, chúng tôi đã từ hẳn những mưu thầm chước ẩn đáng hổ thẹn, không dỡ trò bịp bợm, không xuyên tạc lời Thiên Chúa; nhưng công nhiên giải bày sự thật, chúng tôi giới thiệu mình với mọi lương tâm người đời, trước mặt Thiên Chúa. 3 Nhưng nếu Tin mừng của chúng tôi có bị che khuất, thì chỉ bị che khuất nơi những kẻ phải hư đi, 4 (tức là) nơi những kẻ không tin, thần đời này đã làm cho tâm tư họ ra mù quáng, khiến họ không thể thấy rõ được là đã rạng sáng rồi Tin Mừng vinh quang của Ðức Kitô, hình ảnh của Thiên Chúa. 5 Vì chúng tôi không rao giảng chính mình, song là Ðức Kitô Yêsu, (Ngài là) Chúa, còn chúng tôi chỉ là tôi tớ của anh em, vì Ðức Yêsu. 6 Vì chưng Thiên Chúa, Ðấng đã phán: Từ tối tăm hãy bật sáng! Chính Người đã làm bật sáng nơi lòng chúng tôi, để (chúng tôi làm cho thiên hạ) nhìn biết, trong ánh sang ấy, vinh quang của Thiên Chúa chói loà nơi nhan thánh Ðức Kitô.

Yếu đuối và đau khổ của tông đồ

7 Nhưng kho tàng ấy, chúng tôi lại chứa đựng trong những bình sành lọ đất, ngõ hầu quyền lực siêu vời kia thực rõ là của Thiên Chúa, chớ không phải xuất tự chúng tôi. 8 Chúng tôi bị ép dồn mọi mặt, nhưng không bị nghẽn; lâm bĩ nhưng không mạt lộ; 9 bị bắt bớ, nhưng không bị bỏ; bị quật ngã, nhưng không bị diệt. 10 Mọi thời và khắp nơi, chúng tôi mang trong thân mình chúng tôi cuộc tử nạn của Ðức Yêsu, ngõ hầu sự sống của Ðức Yêsu cũng được hiện tỏ nơi mình chúng tôi. 11 Vì tuy sống đó, nhưng luôn luôn chúng tôi bị phó nộp cho án chết, vì Ðức Yêsu, ngõ hầu sự sống của Ðức Yêsu cũng được hiện tỏ nơi cái xác chết dở của chúng tôi. 12 Ấy vậy, nơi chúng tôi sự chết ra công, còn sự sống, nơi mình anh em.

13 Ðược có cũng một tinh thần tin vững theo điều đã viết:

Tôi đã tin, nên tôi đã nói,

thì chúng tôi tin và bởi đó chúng tôi nói, 14 bởi biết rằng Ðấng làm cho Ðức Yêsu sống lại, cũng sẽ làm cho chúng tôi được sống lại với Ðức Yêsu, và đặt chúng tôi bên Ngài cùng với anh em. 15 Vì mọi sự thay thảy đều vì anh em, ngõ hầu ân sủng càng chan chứa thì càng dậy lên tràn đầy, do tự nhiều người hơn, lời cảm tạ cho vinh quang của Thiên Chúa.

16 Bởi thế, chúng tôi không quản ngại từ nan. Trái lại, dẫu rằng con người bên ngoài nơi chúng tôi tiêu hao tàn tạ, thì con người bên trong nơi chúng tôi cứ ngày ngày canh tân đổi mới. 17 Vì rằng chút gian truân nhẹ bồng trong hiện tại gây nên cho chúng ta đời đời một khối vinh quang siêu vời, tuyệt đỉnh, 18 miễn sao chúng ta đừng dán mắt vào những điều trông thấy được, nhưng là vào những điều mắt không trông thấy được, vì hữu hình là phù vân, vô hình mới trường cửu.

 

Chương 05

 

1 Quả ta biết: một khi nhà ta ở dưới đất, cái lều này, bị phá đi, thì ta có lâu đài do tự Thiên Chúa, cái nhà vĩnh cữu chốn thiên đài, không do tay phàm làm ra. 2 Vì này cớ sao ta rên siết, (vì) ta những khắc khoải được mặc trùm ngay lấy chốn ở thiên đài dành cho ta, 3 giả như mình còn mặc áo, chứ không phải đã ra trơ trụi. 4 Và thực bao lâu còn ở trong lều, ta rên siết -- ray rức bởi không muốn cởi áo, nhưng là mặc trùm lên trên --, ngõ hầu đồ chết dở này được vùi trong sự sống. 5 Ðấng làm ta được như thế, là chính Thiên Chúa, và Người đã ban bảo chứng Thần khí cho ta.

6 Vậy một lòng vững vàng luôn luôn, chúng tôi biết rằng trú ngụ nơi thân xác là xuất dương xa Chúa. -- 7 Vì chúng tôi bước đi bởi tin, chứ không phải vì thấy -- 8 Vậy chúng tôi vững vàng, và đành lòng xuất dương lìa xác, để được trú ngụ bên Chúa. 9 Bởi thế, dù là trú ngụ hay là xuất dương, chúng tôi tham vọng một điều: làm đẹp lòng Chúa. 10 Vì chưng ta hết thảy sẽ phải xuất đầu lộ diện trước tòa Ðức Kitô, để mỗi người lãnh lấy thành quả đời mình trong thân xác, xứng với các việc đã làm, hoặc lành hoặc dữ.

Tông đồ là sứ giả và được cộng sự với Thiên Chúa

11 Vậy được biết đường kính sợ Chúa, chúng tôi thuyết phục người ta; còn trước mặt Thiên Chúa, mọi sự nơi chúng tôi đã lộ cả; và trước lương tâm của anh em, tôi trông cậy là mọi sự cũng lộ rồi. 12 (Nói thế) không phải là chúng tôi lại (nói hay nói tốt để) giới thiệu mình với anh em; song chúng tôi muốn cho anh em có thể vinh vang vì chúng tôi mà có nền tảng, để có gì đáp lại những kẻ chỉ biết vênh váo ngoài mặt, chứ đáy lòng có dám đâu! 13 Vì hoặc chúng tôi có "mất trí", (là "mất trí") cho Thiên Chúa; hay có "khôn" (là "khôn") cho anh em. 14 Vì lòng mến của Ðức Kitô thúc bách chúng tôi, bởi đã được xác tín rằng: Một Ðấng đã chết vì mọi người, vậy thì mọi người đều đã chết! 15 Và Ngài đã chết vì mọi người, để ai sống thì đừng còn sống cho mình nữa, nhưng là cho Ðấng chết và sống lại vì họ!

16 Cho nên từ nay chúng tôi không còn biết ai theo xác thịt nữa, và cho dẫu theo xác thịt, chúng tôi đã được biết Ðức Kitô, thì trái lại nay chúng tôi không còn biết (như thế) nữa. 17 Cho nên ai ở trong Ðức Kitô, kẻ ấy là tạo thành mới: cũ đã qua đi, và này mới đã thành sự!

18 Nhưng mọi sự đều do tự Thiên Chúa, Ðấng đã giảng hòa ta lại với chính mình Người, nhờ Ðức Kitô đã ban cho chúng tôi được giúp việc giảng hòa. 19 Ấy vì chính Thiên Chúa là Ðấng trong Ðức Kitô mưu cuộc giảng hòa thế gian với chính mình Người, không còn đếm xỉa đến các lỗi lầm của họ, và đặt trên chúng sứ mạng loan báo ơn giảng hòa. 20 Vậy chúng tôi là sứ giả thay mặt Ðức Kitô, tin chắc rằng Thiên Chúa dùng chúng tôi khuyên bảo. Nhân danh Ðức Kitô, chúng tôi nài xin anh em hãy lo làm hòa lại với Thiên Chúa. 21 Ðấng không hề biết tội, thì vì ta, Thiên Chúa đã cho làm thành sự tội, ngõ hầu trong Ngài ta được trở thành sự công chính của Thiên Chúa.

 

Chương 06

 

1 Bởi được cộng tác với Người, chúng tôi khuyên nhủ anh em: Ðừng chịu ơn Thiên Chúa một cách vô lối. 2 Vì Người phán:

Vào thời ân sủng, Ta đã nhậm lời ngươi,

và trong ngày cứu độ, Ta đã đáp cứu ngươi.

Này, chính bây giờ là thời đại sủng; này, chính bây giờ là ngày cứu độ.

3 Chúng tôi không hề làm cớ vấp phạm về một điều gì, để công việc phục vụ của chúng tôi khỏi bị đàm tiếu. 4 Nhưng trong mọi hoàn cảnh, chúng tôi chứng tỏ mình như những người phục vụ Thiên Chúa, một lòng kiên nhẫn quảng đại: trong gian truân, trong khốn quẫn, trong chật vật, 5 trong đòn bọng, trong tù ngục, trong biến loạn, trong lao nhọc, trong tỉnh thức, trong chay kiêng, 6 trong lòng thanh khiết, trong trí tri, trong nhẫn nhục, trong nhân hậu, trong Thánh thần, trong lòng mến không bôi bác, 7 trong lời chân thật, trong quyền năng của Thiên Chúa; nhờ những khí giới công chính bên đăm bên chiêu; 8 trải qua vinh dự và ô nhục, trải qua tiếng xấu và tiếng tốt, bị coi như bịp bợm mà là chân thành, 9 bị coi như đồ vô danh, mà hằng được biết đến; bị coi bhư đồ giẫy chết, nhưng này chúng tôi sống; như bị trừng trị, nhưng không bị xử tử; 10 như phải ưu phiền, nhưng hằng vui sướng; như đồ ăn mày, nhưng lại làm giàu cho lắm kẻ; của cải như mảy may không có, nhưng lại được mọi sự làm sở hữu!

Thố lộ tâm hồn

11 Hỡi anh em người Corinthô, miệng chúng tôi đã mở ra ngỏ lời với anh em; lòng chúng tôi cũng trương rộng. 12 Anh em không bị eo hẹp chật chội nơi chúng tôi; anh em có bị eo hẹp chật chội, ấy là nơi lòng dạ anh em đó thôi. 13 Ðể đền đáp lại, tôi muốn nói với anh em như những con cái: cả anh em nữa cũng hãy cho rộng rãi nào!

Coi chừng ảnh hưởng ngoại đạo

14 Hỡi những kẻ không tin, chớ có đôi lứa lệch lạc! chung đụng thế nào được giữa công chính và vô đạo? Hay thông đồng thế nào được giữa sự sáng và tối tăm? 15 Thanh khí thế nào được giữa Ðức Kitô và Bêliar? Hay chung phần thế nào được giữa người tin và kẻ không tin? 16 Hòa hợp thế nào được giữa Ðền thờ Thiên Chúa và tà thần? Vì ta là Ðền thờ của Thiên Chúa hằng sống như Thiên Chúa đã phán, rằng:

Ta sẽ cư ngụ với chúng và đi lại,

và Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng,

và chúng sẽ là dân của Ta.

17 Bởi đó:

Hãy ra khỏi giữa chúng, hãy rời xa,

Chúa phán;

và vật ố nhơ chớ rờ đụng đến,

và Ta sẽ đón nhận các ngươi.

18 Ta sẽ là Cha của các ngươi

và các ngươi sẽ là con trai con gái của Ta

Chúa toàn năng phán.

 

Chương 07

 

1 Vậy được hưởng thụ những lời hứa ấy, anh em thân mến, ta hãy tẩy sạch mình khỏi mọi bợn nhơ xác thịt và thần hồn; một lòng kính sợ Thiên Chúa, ta hãy đưa đời thánh thiện đến chỗ kiện toàn.

Thố lộ tâm hồn (tiếp)

2 Anh em hãy hiểu cho chúng tôi. Chúng tôi đã không hề làm hại người nào, không làm táng tận người nào, không bốc lột người nào! 3 Không phải để lên án mà tôi nói thế! Tôi đã từng nói rồi: nơi lòng chúng tôi, có anh em đó! để chết sống cũng hằng có nhau. 4 Nơi anh em, tôi tín nhiệm! Vì anh em, tôi có thể vinh vang được lắm! Tôi được chan chứa an ủi, và tràn ngập vui mừng trong mọi nỗi gian truân của chúng tôi!

 

3. Trở Lại Về Ðự Ðịnh Hành Trình

 

5 Và thực, khi đến Makêdonia, về phần xác chúng tôi chẳng được thư thái chút nào; trái lại, chúng tôi phải quẫn bách tư bề, bên ngoài những đấu chiến; bên trong, những mối sợ. 6 Nhưng Thiên Chúa, Ðấng an ủi những người cùng khổ đã an ủi chúng tôi bởi Titô đã tới nơi, 7 Không phải bởi Titô đã tới mà thôi, nhưng còn bởi anh đã được an ủi nhiều nơi anh em. Anh đã tin lại cho chúng tôi biết anh em những khắc khoải ngóng chờ, lòng đòi đoạn, đầy thịnh tình đối với tôi, khiến tôi càng được mừng vui hơn nữa.

8 Vì dẫu bởi đã viết thư mà làm cho anh em phải ưu phiền, tôi cũng không hối tiếc; hoặc giả tôi đã hối tiếc -- vì thấy rằng thư ấy đã làm cho anh phải ưu phiền, tuy chỉ chốc lát -- 9 thì bây giờ tôi mừng, không phải vì lẽ anh em đã phải ưu phiền, nhưng bởi vì anh em đã ưu phiền mà tìm đường hoán cải; quả thế anh em đã ưu phiền nhằm với ý Thiên Chúa, khiến anh em chẳng phải thiệt thòi do bởi chúng tôi. 10 Vì ưu phiền nhằm với ý Thiện Chúa thì gây hoán cải để được cứu thoát, điều không hề phải hối tiếc; còn ưu phiền kiểu thế gian thì kéo sẵn cái chết theo sau. 11 Kìa xem ưu phiền nhằm với ý Thiên Chúa như thế kéo theo sau cho anh em bao nhiêu là nồng nhiệt: nào là lời cáo lỗi, nào là uất hận, nào là giới sợ, nào là ước mong, nào là thịnh tình, nào là trừng phạt: về mọi phương diện anh em đã chứng tỏ anh em thật vô can trong vụ này. 12 Vậy dẫu có viết cho anh em (vì lẽ nào đi nữa), (tôi đã được an ủi) không phải vì kẻ làm càn, hay người bị nhục, nhưng vì lòng anh em nồng nhiệt đối với chúng tôi đã có dịp nên hiện tỏ, ngay cho cả anh em nữa, trước mặt Thiên Chúa. 13 Chính vì lẽ đó mà chúng tôi đã được an ủi.

Cùng với sự an ủi chúng tôi được, chúng tôi còn vui mừng hơn gấp bội bởi sự vui mừng của Titô nữa, vì tâm thần anh đã được thư thái nhờ anh em hết thảy. 14 Vì chưng nếu tôi đã vinh vang tự hào ít nhiều về anh em trước mặt anh, tôi đã chẳng phải bẽ mặt; nhưng cũng như trong mọi sự chúng tôi đã nói thật với anh em, thì cũng vậy, việc chúng tôi khen ngợi trước mặt Titô đã thành sự thực. 15 Và lòng lưu luyến của anh đối với anh em càng nên thắm thía, mỗi khi anh nhớ lại sự vâng phục của anh em hết thảy; làm sao anh em đã kính sợ run rẩy mà đón tiếp anh. 16 Thật tôi vui mừng vì trong bất cứ điều gì, tôi tin chắc được vào anh em!

 

Chương 08

II. Về Việc Quyên Trợ Giúp Tín Hữu Yêrusalem

 

Gửi gắm việc quyên trợ.

Các đại diện

1 Hỡi anh em, chúng tôi muốn nói cho anh em hay về ơn Thiên Chúa đã ban cho các hội thánh xứ Makêđonia: 2 là giữa bao gian truân thử thách họ được chan chứa vui mừng bởi đã có thể biến cảnh nghèo khó cùng độ của họ nên kho tràn đầy phúc hậu. 3 Vì theo sức của họ, và -- tôi có thể làm chứng được -- quá sức họ nữa, họ đã tự động, 4 khẩn khoản nài nẵng chúng tôi cho họ được ơn tham dự vào việc phục vụ các thánh. 5 Họ đã đi quá điều chúng tôi hi vọng: Họ đã tự hiến mình trước tiên là cho Chúa, rồi cho chúng tôi vì ý Thiên Chúa. 6 Nhân đó, chúng tôi đã xin Titô là: cũng như anh đã đứng ra khởi sự thế nào, thì cũng hãy chu toàn việc ân đức ấy như vậy nữa ở nơi anh em.

7 Vả lại cũng như anh em được trổi trang về mọi mặt: về lòng tin, về lời nói, về trí tri, về sốt sắng mọi kiểu, về lòng mến chúng tôi đã thông cho anh em, thì về việc ân đức này, anh em cũng lo cho được trổi trang. 8 Tôi nói thế không phải là truyền lịnh, nhưng chỉ nêu lên lòng sốt sắng của kẻ khác, để được phúc nhận thấy lòng mến chân thành của anh em. 9 Vì anh em biết ân đức của Chúa chúng ta, Ðức Yêsu Kitô: làm sao giàu có như Ngài, mà vì anh em, Ngài đã nên nghèo khó, ngõ hầu anh em được nên giàu có nhờ sự nghèo khó của Ngài.

10 Về điều này, tôi chỉ trình bày một ý kiến; vả chăng điều ấy cũng ám hạp với anh em: anh em chẳng những đã tra tay thi hành, mà lại đề xướng quyết định tự năm ngoái. 11 Thì nay, hãy chu toàn cho xong việc, ngõ hầu đã hăng hái quyết định sao, việc chu toàn -- tùy lực -- cũng được như thế nữa. 12 Vì nếu sẵn lòng hăng hái nhiệt thành, thì có bao nhiêu cũng thảo, chứ nói làm gì điều mình không có. 13 Vì không lẽ để kẻ khác được thư thái, còn anh em lại bị cùng quẫn! Miễn sao có sự đồng đều. 14 Trong hoàn cảnh hiện thời, sự dư giả của anh em đắp vào sự thiếu thốn của họ, để rồi ra sự dư giả của họ cũng sẽ bồi vào sự thiếu thốn của anh em, và như thế là có đồng đều, 15 như đã viết:

Kẻ được nhiều cũng không dư, mà kẻ có ít cũng không thiếu.

16 Ðội ơn Thiên Chúa, Ðấng đặt vào lòng Titô cũng một lòng sốt sắng như thế đối với anh em. 17 Vì chưng anh đã nhận lời tôi xin; và càng sốt sắng hơn, anh đã lên đường đến với anh em, không chút miễn cưỡng. 18 Cùng với anh, chúng tôi phái một người anh em khác, có danh vọng trong việc rao giảng Tin mừng khắp các hội thánh. 19 Không những thế, anh ấy đã được các hội thánh chỉ định làm bạn đồng hành với chúng tôi trong việc ân đức này chúng tôi đảm nhận, để làm sáng danh Chúa và làm thỏa lòng nhiệt thành của chúng tôi. 20 Chúng tôi đề phòng như thế, kẻo có ai chê trách chúng tôi về món tiền lớn lao chúng tôi phải đảm nhận. 21 Vì chúng tôi quan tâm đến điều thiện, không những trước mặt Chúa, mà cả trước mặt người ta. 22 Cùng với họ, chúng tôi còn phái một người anh em nữa, chúng tôi đã chứng kiến nhiều lần và nhiều kiểu là có lòng sốt sắng; và nay sốt sắng hơn nữa, bởi d9ầy lòng tin cậy vào anh em. 23 Vậy về Titô, thì này: anh là người bạn đồng công cộng tác của tôi được ủy đến với anh em; còn về các anh em kia, thì: họ là phái viên của các hội thánh, và là vinh dự của Ðức Kitô. 24 Vậy, trước mặt các hội thánh, anh em hãy chứng tỏ cho họ thấy lòng yêu mến của anh em, và làm sao tôi đã có lý mà tự hào về anh em.

 

Chương 09

 

Trở lại việc quyên trợ

1 Về việc phục vụ các thánh, thì có viết cho anh em, tôi kể cũng bằng thừa. 2 Vì tôi biết lòng sốt sắng của anh em; điều đã làm tôi được tự hào mà khoe với các anh em vùng Makêdonia rằng: Xứ Akhaia đã sẵn từ năm ngoái. Và lòng nhiệt thành của anh em quả là mối khích lệ cho lắm người. 3 Dù sao, tôi cũng phái ít người anh em đi, kẻo lỡ ra lời khen lao của chúng tôi về anh em lại ra ngoa mất về đàng ấy, và để anh em được sẵn sàng như tôi đã nói. 4 Chẳng vậy, một khi những anh em người Makêdonia đến với tôi, mà lại thấy anh em vẫn chưa nhúc nhích, thì chúng tôi -- để khỏi nói là anh em -- sẽ phải chưng hửng bẻ mặt, giả sử có như thế! 5 Vậy tôi xét là cần phải xin ít người anh em đến với anh em trước và dự liệu việc phúc hậu đã báo trước đó; để việc được sẵn sàng, và thực là việc phúc hậu, chứ không phải là một thứ biển lận.

6 Vả chăng: gieo sẻn thì gặt sẻn; gieo hậu thì gặt hậu. 7 Mỗi người (hãy cho) tùy theo ý định của lòng mình, không cau có, không miễn cưỡng, vì có hớn hở mà dâng, Thiên Chúa mới chuộng. 8 Vả lại Thiên Chúa có quyền đổ tràn ân lộc mọi thứ xuống cho anh em, để anh em vừa được luôn luôn sung túc mọi bề, vừa còn dư giả mà làm việc phúc đức. 9 Như đã viết:

Người đã rộng tay bố thí cho kẻ nghèo,

đức công chính của người sẽ bền mãi mãi.

10 Ðấng đã cung cấp giống cho kẻ gieo, và bánh nuôi mình cho họ, tất sẽ cung cấp và làm dư dật giống anh em gieo, và sẽ cho sinh sôi nảy nở hoa quả công đức của anh em. 11 Anh em sẽ được nên phú túc mọi bề để thi hành mọi việc bác ái; điều ấy qua tay chúng tôi, sẽ làm dậy lên đến Thiên Chúa lòng biết ơn cảm mến. 12 Vì chưng việc phục vụ này, một thánh vụ thì phải hơn, chẳng những đắp điếm vào các nỗi thiếu thốn của các thánh, nhưng còn làm chan chứa bao lời cảm tạ dâng lên Thiên Chúa. 13 Nhờ việc phục vụ này như tang chứng đành rành, họ sẽ tôn vinh Thiên Chúa bởi thấy các anh em vâng phục và tuyên xưng Tin Mừng Ðức Kitô, cùng lòng đại lộ sẵn sàng chia sẻ với họ cũng như hết mọi người. 14 Còn họ, họ sẽ lấy lời cầu nguyện cho anh em mà tỏ lòng tha thiất đối với anh em, bởi nhận thấy ơn siêu vời Thiên Chúa đã ban cho anh em. 15 Ðội ơn Thiên Chúa vì lộc cả khôn lường Người ban!

 

Chương 10

III. Thanh Minh Về Sứ Vụ Tông Ðồ

1. Ðáp Lại Những Lời Trách Móc Riêng Tư

 

Bị trách là nhu nhược

1 Chính tôi, Phaolô, nhân lòng hiền từ và nhân thứ của Ðức Kitô, tôi xin có lời khuyên nhủ anh em -- tôi, một kẻ trước mặt thì "khúm núm" với anh em, mà vắng mặt thì lại "làm oai" đối với anh em; 2 tôi xin làm sao chớ để khi có mặt, tôi phải ra uy dùng quyền, tôi tính phải bạo tay thi hành trên những người coi chúng tôi như thể chỉ biết theo quan điểm của xác thịt mà sống. 3 Trong xác thịt, phải, chúng tôi đang sống; nhưng chúng tôi không theo xác thịt mà chiến đấu! 4 Quả vì khí giới chúng tôi dùng để chiến đấu không thuộc về xác thịt, nhưng có quyền phép thần diệu, để triệt hạ các đồn lũy. (Nhờ đó) chúng tôi triệt hạ các lý luận, 5 và mọi kiểu dưng dưng tự cao chống lại sự biết Thiên Chúa; (nhờ đó chúng tôi) bắt mọi tư tưởng phải đầu hàng mà vâng phục Ðức Kitô 6 và sẵn sàng trừng trị mọi kiểu bất tuân phục, một khi sự vâng phục của anh em đã được trọn hảo.

7 Ðiều sờ sờ trước mắt ấy, anh em hãy nhìn cho tỏ! Nếu ai tự thị mình thuộc về Ðức Kitô, kẻ ấy hãy nhận thức lấy điều này: kẻ ấy thuộc về Ðức Kitô làm sao, thì chúng tôi cũng vậy. 8 Vì dẫu tôi có vinh vang quá đi phần nào về quyền Chúa đã ban cho chúng tôi -- để tài bồi, chứ nào có phải để triệt hạ anh em -- thì tôi cũng không lấy làm xấu hổ, 9 để khỏi ra vẻ chỉ viết thư dọa nạt anh em suông thôi. 10 Vì có kẻ nói: Trong thư thì làm hùm làm hổ, nhưng đích thân có mặt thì ốm o xo bại nói chẳng ra hồn. 11 Xin kẻ ấy hãy nhận thức điều này: vắng mặt có sao bằng lời lẽ thư từ, thì có mặt chúng tôi cũng vậy, bằng việc làm.

Phaolô bị trách là có tham vọng

12 Vì chúng tôi đâu có dám sánh vai hay so đọ với ít người tự tuyên dương chính mình kia! Nhưng khi chính họ tự đặt lường mà lường lấy họ và tự mình lại sánh đọ với mình thì họ không được khôn! 13 Phần chúng tôi, chúng tôi sẽ không vinh vang quá trớn. Trái lại chúng tôi lường mình theo lường, tức là điều Thiên Chúa đã qui định cho chúng tôi, phải đạt thấu tận nơi anh em. 14 Vì chúng tôi chẳng phải cố sức rướn mình, như thể đã không thấu đạt nơi anh em: vì chúng tôi đã đến nơi anh em với Tin mừng của Ðức Kitô trước tiên, 15 chứ không vinh vang quá trớn nhờ công lao của người khác; nhưng chúng tôi hi vọng rằng, một khi đức tin của anh em đã lớn mạnh, công việc của chúng tôi càng được khuếch trương nơi anh em, theo như điều đã qui định cho chúng tôi, cho đến vượt mức, 16 khiến có thể đem Tin mừng xa hơn vùng anh em nữa, -- hẳn không phải được vinh vang vì thành quả đã sẵn nơi điều qui định cho người khác. 17 Nhưng ai muốn vinh vang, thì hãy vinh vang trong Chúa. 18 Vì không phải ai tự tuyên dương cho mình, thì đã là người trúng tuyển nhưng là chính kẻ được Chúa tuyên dương.

 

Chương 11

2. Sự Nghiệp Của Phaolô

 

Những lời dọn trước: phân trần về lòng vô tư lợi

1 Mà phải chi anh em đành chịu đựng ít chút điên tàng của tôi! Ðã hẳn là anh em đành chịu rồi! 2 Vì bởi anh em, tôi phát ghen lên, cái ghen của Thiên Chúa: Tôi đã đính hôn anh em cho một người độc nhất, để tiến dâng anh em cho Ðức Kitô, như một nữ trinh thanh khiết. 3 Nhưng tôi sợ rằng: như Eva bị con rắn quyến rũ sa tròng quỉ quyệt nó bày, tâm tư của anh em cũng bại hoại, mất dạ đơn thành [mất lòng thanh khiết] đối với Ðức Kitô, 4 Vì nếu có người đến giảng một Ðức Yêsu khác, chúng tôi đã không giảng; hay anh em phải chịu lấy một Thần khí nào khác, anh em đã không chịu lấy; hay một Tin Mừng nào khác, anh em đã không lĩnh lấy, thì anh em sẵn lòng chịu đựng ngay. 5 Thiết tưởng, nào tôi có thua gì những "tông đồ thượng đẳng" kia! 6 Cho đi về hùng biện tôi chỉ là một tục tử, nhưng về trí tri hẳn không thế! Trong mọi dịp chúng tôi đã tỏ cho anh em thấy rồi, về mọi phương diện.

7 Hay tôi đã lầm lỗi bởi vì hạ mình xuống để anh em được nhắc lên, tôi đã giảng Tin Mừng của Thiên Chúa cho anh em một cách không công? 8 Tôi đã bóc lột các hội thánh khác, ăn lương nơi họ, để phục vụ anh em. 9 Ở giữa anh em mà có túng thiếu, tôi đã chẳng ăn vạ người nào. Vì chúng tôi có túng thiếu, thì việc đắp điếm vào là do chính các anh em từ Makêdonia tới đã đảm nhiệm. Và trong mọi dịp, tôi đã giữ mình và sẽ giữ mình để khỏi gánh nặng cho anh em. 10 Quả như nơi tôi có sự thật của Ðức Kitô, thì sẽ không ai bịt miệng tôi được, nếu tôi muốn vinh vang về điều ấy trong các miền Akhaia. 11 Tại sao? Tại sao tôi không yêu mến anh em ư? Có Thiên Chúa biết!

Hạng tông đồ giả

12 Ðiều tôi làm, tôi sẽ cứ làm, ngõ hầu chận đứng cơ hội của những người chỉ muốn kiếm cho ra cơ hội hầu được sánh tày chúng tôi trong điều họ muốn vinh vang. 13 Vì những người như thế là tông đồ giả, là hạng thợ gian, trá hình giả dạng làm tông đồ của Ðức Kitô. 14 Nhưng có lạ gì! Vì chính Satan cũng trá hình làm thiên thần sáng láng! 15 Thế thì có gì là quá quắt, khi những tôi tớ của nó trá hình làm người phục vụ cho sự công chính! Vận cùng của họ sẽ tương xứng với việc họ làm!

16 Tôi xin nói lại, đừng ai tưởng tôi đã hóa khùng! Chẳng vậy, thì hãy đành chịu lấy tôi như người khùng vậy, để tôi cũng vinh vanh ít chút. 17 Ðiều tôi nói, đã hẳn, tôi nói không đúng theo (tinh thần) của Chúa, nhưng như thể đang lúc nổi khùng bởi cầm chắc như thể mình cũng có lý mà vinh vang. 18 Bởi chưng lắm kẻ vinh vang vì lẽ xác thịt, thì tôi cũng vinh vang được. 19 Vả chăng, anh em đúng điệu quân tử, vui lòng chịu đựng những hạng điên khùng! 20 Anh em đành chịu người ta áp chế, người ta đục khoét, người ta tước đoạt, người ta thị uy, người ta vả mặt. 21 Nhục thật, làm tôi phải nói thế, hình như chúng tôi đã xử sự một cách nhu nhược...

Ðời tông đồ của Phaolô

Nhưng điều gì bất cứ người ta dám làm, thì -- thật tôi nói như nổi khùng -- tôi cũng dám! 22 Họ là người Hipri ư? Tôi cũng thế! Họ là người Israel ư? Tôi cũng thế! Họ là dòng giống Abraham ư? Tôi cũng thế! 23 Họ là tôi tớ của Ðức Kitô ư? Tôi nói rất mực điên khùng, tôi còn hơn gấp mấy! Hơn nhiều bởi công lao; hơn nhiều bởi tù rạc; hơn ngàn trùng bởi đòn vọt; lắm lần bởi đã hầu vong mạng: 24 năm lần, tôi đã bị người Do thái đánh đòn ba mươi chín trượng; 25 ba lần, tôi đã bị tra tấn; một lần, tôi đã bị ném đá; ba lần tôi đã đắm tàu, và đã phải qua một ngày một đêm chơi vơi trong lòng biển.

26 (Tôi còn hơn họ) bởi hành trình thường xuyên, bởi các nguy hiểm vì sông ngòi, nguy hiểm vì trộm cướp, nguy hiểm vì người đồng chủng, nguy hiểm vì dân ngoại, nguy hiểm nơi thành thị, nguy hiểm chốn hoang vu, nguy hiểm trên biển cả, nguy hiểm bởi những anh em giả! 27 bởi lao đao vất vả, bởi thao thức thường bữa, bởi đói bởi khát; bởi nhịn ăn lắm bận, bởi lạnh rét, bởi mình trần! 28 Không kể các điều khác nữa, lại còn cái nỗi bứt rứt thường nhật, mối lo canh cánh về các hội thánh. 29 Ai yếu đuối, mà tôi lại không phải yếu liệt? Ai vấp ngã, mà tôi lại không sốt người lên?

30 Nếu phải vinh vang, thì tôi sẽ vinh vang về các nỗi yếu đuối của tôi. 31 Thiên Chúa và là Cha của Chúa Yêsu -- Ðấng đáng chúc tụng muôn đời -- Người biết là tôi không nói láo! 32 Tại Ðama, tù trưởng của vua Arêta đã ra lịnh canh thành Ðama, để bắt tôi. 33 Và ngang qua cửa sổ, người ta đã thòng tôi xuống theo tường, trong một cái sọt, và tôi đã thoát khỏi tay y!

 

Chương 12

 

-- 1 Phải vinh vang ư?

-- Ðã hẳn là chẳng báo bổ gì!

Tôi sẽ bắt qua những thị kiến và mạc khải Chúa ban. 2 Tôi biết có người trong Ðức Kitô, trước đây mười bốn năm -- hoặc còn trong thân xác. tôi không biết; hay ngoài thân xác, tôi không biết, có Thiên Chúa biết -- người ấy đã được nhắc thấu từng trời thứ ba. 3 Và tôi biết rằng người ấy -- hoặc trong thân xác, hoặc ngoài thân xác, tôi không biết, có Thiên Chúa biết -- 4 đã được nhắc vào thiên đàng và được nghe những lời khôn tả, người phàm không được phép nói lại. 5 Về một người như thế tôi sẽ vinh vang được; chứ còn về tôi, tôi sẽ chỉ vinh vang về những nỗi yếu đuối của tôi. 6 Vì nếu muốn vinh vang, tôi sẽ không phải là điên khùng, vì tôi nói thật. Nhưng xin miễn, kẻo có người đánh giá tôi quá điều họ biết, bởi thấy nơi tôi, hay nghe tôi nói.

7 Và ngõ hầu những mạc khải cao siêu khỏi làm tôi quá tự tôn, thì tôi đã được một cái dằm đâm vào thân xác, một thần sứ Satan, để nó vả mặt tôi [để tôi khỏi quá tự tôn]. 8 về điều ấy, đã ba lần, tôi nài xin Chúa cho nó rời khỏi tôi. 9 Nhưng Ngài đã phán bảo tôi: Ơn Ta là đủ cho ngươi. Vì chưng quyền năng trong yếu đuối mới viên thành! Vậy tôi rất đỗi vui sướng mà vinh vang nơi các sự yếu đuối của tôi, để quyền năng của Ðức Kitô đậu lại trên tôi. 10 Vì thế, tôi vui thỏa trong các nỗi yếu đuối, trong lăng nhục, trong quẫn bách, trong bắt bớ, và cùng khốn, vì Ðức Kitô. Vì khi tôi yếu, thì chính bấy giờ tôi mạnh!

Chứng chỉ của một tông đồ

11 Tôi vừa phát khùng đó! Chính anh em đã câu thúc tôi! Vì việc tuyên dương ấy, đáng lẽ anh phải làm thay tôi: vì nào tôi có thua kém gì các "tông đồ thượng đẳng" kia, tuy rằng tôi chỉ là không. 12 Các dấu chỉ một vị tông đồ đã được thi thố nơi anh em: bằng kiên nhẫn trọn hảo, bằng dấu lạ điềm thiêng, và quyền phép, 13 Vì nào anh em có thua thiệt gì các hội thánh khác, họa chăng là vì tôi đây, tôi đã không ăn vạ anh em? Xin anh em xá lỗi cho sự bất công ấy. 14 Này đây, và đó là lần thứ ba, tôi sắp sửa đến với anh em. Tôi sẽ không ăn vạ đâu. Vì điều tôi tìm không phải là của cải, mà là chính mình anh em. Vả lại không phải con cái có bổn phận tích của cho cha mẹ, mà là cha mẹ cho con cái. 15 Phần tôi, tôi rất vui lòng có gì thì sẽ tiêu, và tiêu hao cả mình tôi nữa vì linh hồn anh em. Phải chăng vì tôi hết mực yêu mến anh em, nên tôi được yêu mến ít hơn?

-- 16 Cho đi là như thế, tôi đã không nên gánh nặng cho anh em thật, nhưng lưu manh, tôi đã dùng thủ đoạn mà bẫy anh em.

17 Phải chăng tôi đã dùng người nào trong các kẻ tôi sai đến để bóc lột anh em? 18 (Như việc) tôi đã xin Titô đi và đã phái một người anh em khác đi với anh. Phải chăng Titô đã bóc lột anh em? Chúng tôi đã không bước đi theo một tinh thần? và những lề lối như nhau hay sao?

Cảnh cáo trước về việc viếng thăm sẽ đến

19 Từ lâu chắc anh em tưởng chúng tôi chỉ cố thanh minh với anh em! Trước mặt Thiên Chúa, trong Ðức Kitô, chúng tôi nói: và mọi điều đó hết thảy, hỡi anh em, là chỉ để tài bồi anh em, 20 Vì tôi sợ khi đến lại phải gặp thấy anh em như tôi không muốn; và anh em cũng gặp thấy tôi như anh em không mong. -- (Sợ rằng) lại phải gặp thấy kình địch, ghen tuông, oán hận, hiềm khích, bỏ vạ, cáo gian, kiêu căng, hỗn loạn. -- 21 Sợ rằng: tôi đến, Thiên Chúa lại để tôi phải hổ nhục lần nữa trước mặt anh em, và tôi phải than khóc nhiều người đã phạm tôi trước kia, mà chẳng hối cải về các điều ô uế, dâm bôn, phóng đảng họ đã phạm xưa!

 

Chương 13

 

1 Ðây sẽ là lần thứ ba, tôi đến với anh em, mọi việc phải được đoán định do miệng hai hay ba nhân chứng. 2 Tôi đã dặn trước và bây giờ xin dặn lại -- như khi có mặt lần thứ hai thế nào, thì bây giờ vắng mặt cũng thế -- cho những kẻ đã phạm tội trước kia, và hết mọi người khác, là: Nếu tôi đến lại, tôi sẽ không dung thứ nữa, 3 vì lẽ anh em muốn được thấy tang chứng là thực có Ðức Kitô phán dạy trong tôi: Ngài không yếu đuối đâu, trái lại Ngài mạnh sức nơi anh em! 4 Ðả hẳn Ngài đã chịu đóng đinh thập giá vì sự yếu đuối, nhưng Ngài sống bởi quyền năng Thiên Chúa. Và cả chúng tôi nữa, chúng tôi yếu đuối trong Ngài, nhưng chúng tôi sẽ được sống làm một với Ngài, do bởi quyền năng Thiên Chúa, (trong cách xử sự với anh em.

5 Anh em hãy nghiệm xét chính mình, xem anh em còn trong lòng tin không; hãy hạch khảo chính mình! hay là anh em không nhận thấy có Ðức Yêsu Kitô trong anh em? Họa chăng là anh em đã bị đánh hỏng! 6 Tôi hi vọng rằng anh em sẽ nhận biết là chúng tôi không bị đánh hỏng (trong việc thi hạch đó)! 7 Chúng tôi khẩn xin Thiên Chúa đừng để anh em làm điều gì trái, chứ không phải để chúng tôi thắng cuộc (trong việc đấu sức này đâu); trái lại chỉ muốn anh em hành thiện, hầu chúng tôi như được thua cuộc! 8 Vì chúng tôi không có sức gì chống lại sự thật, trái lại chỉ để phò tá sự thật. 9 Quả chúng tôi vui sướng khi chúng tôi yếu đuối, còn anh em được mạnh mẽ. Ðiều chúng tôi ước nguyện là anh em cải thiện. 10 Vì lẽ đó mà xa mặt, tôi viết các điều này, ngõ hầu khi có mặt tôi khỏi phải nghiêm phạt, theo quyền Chúa đã ban cho tôi để tài bồi chứ không phải để triệt hạ!

Kết thúc

11 Kỳ dư, hỡi anh em, hãy vui mừng, hãy cải thiện, hãy khuyến khích nhau, hãy đồng tâm nhất trí với nhau, hãy ở hòa thuận cùng nhau và Thiên Chúa mến yêu và bình an sẽ ở cùng anh em!

12 Hãy áp má hôn nhau cách thánh thiện mà chào nhau. Các thánh hết thảy gửi lời chào anh em!

13 Ân sủng của Chúa Yêsu, lòng mến của Thiên Chúa và sự hiệp nhất của Thánh Thần ở cùng anh em hết thảy!

 

Trở về Mục Lục Kinh Thánh Tân Ước

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page