Mơ Ước
(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý
Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 080 -
Kết bạn cho đời sau
Kết bạn cho đời sau.
Bích Liễu
(RVA News 08-11-2025) - Một cụ ông sống lặng lẽ trong một con hẻm nhỏ giữa thành phố. Ông không có vợ con, không người thân thích. Người ta chỉ thấy ông mỗi sáng đạp chiếc xe cũ, đi lượm ve chai. Ðôi khi ông ngồi lặng hàng giờ trong công viên, nhìn dòng người qua lại.
Người trong xóm bảo ông nghèo, ít nói, sống lặng như chiếc bóng. Nhưng ngày ông qua đời, cả xóm xôn xao khi nghe tin: Ông để lại một số tiền lớn cho một mái ấm trẻ mồ côi gần đó. Nhưng điều khiến người ta xúc động không phải là số tiền, mà là cảnh tượng ngày đưa tang: Hàng chục đứa trẻ trong mái ấm, quấn khăn trắng, nước mắt lưng tròng, cúi đầu tiễn biệt "Ông già kể chuyện".
Những người trong mái ấm kể, ông thường mang bánh mì đến cho bọn trẻ vào cuối tuần. Ông ngồi kể chuyện cổ tích, đọc sách cho các em, dạy các em hát. Không ai biết, không ai ghi hình. Chỉ có ông, mấy đứa trẻ, và những giờ phút bé nhỏ ấy - đi vào ký ức đời chúng như một phần ngọt ngào hiếm hoi.
Hôm ấy, một Sơ trong mái ấm thì thầm:
"Ông ấy sống nghèo về vật chất, nhưng giàu về bạn và lòng sẻ chia. Và giờ đây, khi ông về với Chúa, có lẽ chính những đứa trẻ này sẽ 'đón rước' ông vào nơi ở vĩnh cửu."
Không ai ngờ, một người âm thầm như thế lại để lại một di sản lớn hơn mọi của cải - đó là tình thương.
Kính thưa quý vị và các bạn thân mến,
Lời của sơ nói về ông cụ như một lời đánh thức mỗi người chúng ta. Giữa thế giới hôm nay, người ta nói nhiều về chuyện làm giàu, tích lũy, xây dựng tương lai, mà ít ai nghĩ đến chuyện# "kết bạn cho đời sau". Từ câu chuyện về cụ ông, chúng ta nhớ lại lời nhắn nhủ của Chúa Giêsu: "Hãy dùng tiền của bất chính mà tạo lấy bạn bè, để khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu." (Lc 16,9)
Một lời dạy vừa kỳ lạ, vừa đầy sức mời gọi. Chúa Giêsu không cổ vũ cho việc dùng tiền mua chuộc hay tạo dựng mối quan hệ giả tạo. Ngược lại, Người chỉ cho ta thấy một chân lý sâu xa: Mọi của cải thế gian đều tạm bợ, nhưng khi ta biết dùng nó để yêu thương, để sẻ chia, nó trở thành phương tiện đưa ta về quê trời.
Chúa không dạy ta làm giàu, mà dạy ta biết yêu. Không dạy ta sở hữu, mà dạy ta cho đi. Người mời gọi ta biến những gì mình có - dù chỉ là một chút thời gian, một lời an ủi, một ổ bánh nhỏ - thành chiếc cầu nối đến với tha nhân, và từ đó, nối liền ta với chính Thiên Chúa.
Cụ ông trong câu chuyện trên, đâu có làm gì lớn lao. Ông chỉ mang bánh mì đến cho bọn trẻ, kể vài câu chuyện, dạy vài bài hát. Nhưng trong mắt Chúa, chính những cử chỉ nhỏ bé ấy lại có giá trị đời đời. Ông đã dùng cuộc đời mình để kết bạn - không chỉ với lũ trẻ mồ côi, mà với chính Thiên Chúa, Ðấng nhìn thấy từng việc lành nhỏ bé của con người.
Có lẽ khi ông cụ bước qua cánh cửa sự chết, chính những gương mặt ngây thơ ấy đã hiện ra, mỉm cười đón ông vào Nhà Cha. Bởi ông đã yêu thương, đã trao ban, đã sống trọn một đời âm thầm mà đầy ý nghĩa.
Nghe câu chuyện trên, chúng ta thán phục ông cụ giàu tình yêu thương và khôn ngoan khi biết dùng của cải đời này để mua lấy Nước Trời. Nếu chúng ta chỉ dừng lại ở thái độ thán phục và chiêm ngắm thôi thì chúng ta đã bỏ lỡ lời mời gọi của Chúa. Quả thật, giữa một xã hội đo giá trị con người bằng chức vụ, bằng tài sản, bằng số dư tài khoản, chúng ta hãy để cho câu nói của Chúa Giêsu hôm nay vang lên tự cõi lòng mình như một thách thức: Ta đang dùng của cải và thời gian Chúa ban để làm gì? Ðể xây tường cao, hay để xây nhịp cầu? Ðể khép lòng, hay để mở ra?
Có người sẽ nói: "Tôi đâu có nhiều để mà cho." Nhưng Chúa đâu cần ta phải giàu mới có thể yêu thương. Một lời động viên, một cử chỉ tử tế, một sự cảm thông - cũng đủ để ta gieo nên một hạt giống của tình bạn đời đời. Người mẹ đơn thân nấu ăn cho vài người vô gia cư; chàng thanh niên dạy học miễn phí cho trẻ em nghèo; cụ già âm thầm lần chuỗi cầu nguyện mỗi chiều cho người khác - họ đều đang "kết bạn cho thiên đàng" bằng chính tình thương và lòng quảng đại của mình.
Khi sống như thế, ta sẽ không còn sợ nghèo, sợ mất mát, sợ thiệt thòi, vì ta hiểu rằng điều quý nhất không phải là những gì mình có, mà là những ai mình yêu. Ðời sống không còn là một cuộc chạy đua, mà là một hành trình kết nối, một con đường dẫn về quê trời, nơi tình yêu được hoàn tất trong ánh sáng muôn đời.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã dạy con biết dùng của cải chóng qua để tạo lấy bạn bè vĩnh cửu. Xin cho con biết sống như cụ ông nghèo kia - âm thầm nhưng chan chứa yêu thương, không cần ai biết đến, chỉ cần Chúa mỉm cười. Xin cho con biết dùng những gì con có - thời gian, lời nói, trái tim - để gieo vào đời những hạt giống yêu thương. Xin cho con đừng sợ mất mát, mà chỉ sợ một ngày ra đi, chẳng còn ai nhớ đến con vì con đã sống ích kỷ, khép kín và lạnh lùng.
Và lạy Chúa, giữa một thế giới chỉ biết tích lũy và tranh giành, xin cho con biết sống như người nghèo, nghèo về của cải, nhưng giàu tình người. Xin dạy con biết dùng thời gian, sức lực, những gì con có - để tạo nên những mối tương quan chân thành, những tình bạn thật. Xin dạy con sống không phải để ghi danh trong sách sử, mà để được nhớ trong những lời cầu nguyện âm thầm. Xin cho con biết sống một đời có ý nghĩa - để khi con nhắm mắt, ai đó sẽ nhớ đến con bằng một nụ cười, một giọt lệ, và một lời kinh. Và xin cho con, khi đến với Chúa, được đón rước không phải bằng tiếng vỗ tay, mà bằng những vòng tay của những người con từng yêu thương. Amen.
Bích Liễu