Chiếc Áo Từ Nhân

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 90 -

Tiến Bước Trong Tin Tưởng

Và Khoan Nhượng

 

Tác giả Ấn Ðộ Sadhama Puntarica có kể câu chuyện như sau:

Có một người kia sinh ra đã bị mù, sống trong một gian phòng nhưng bởi anh ta không thấy gì cả cho nên anh phủ nhận tất cả những gì người chung quanh quả quyết là có, anh luôn khẳng định tôi không tin vì tôi không thấy. Một vị lương y đem lòng thương hại đi tìm cho ra một thứ linh dược trên Hy Mã Lạp Sơn về trị lành bệnh cho anh.

Anh ta sung sướng tự phụ bảo:

- Giờ đây thì tôi thấy được tất cả sự thật chung quanh tôi rồi.

Nhưng có kẻ bảo với anh:

- Bạn ơi, bạn chỉ thấy được những vật chung quanh bạn trong căn phòng này mà thôi, ngoài kia người ta còn thấy được mặt trời, mặt trăng cùng các vì tinh tú hằng hà sa số, còn biết bao vật xấu đẹp, lộng lẫy màu sắc huy hoàng mà bạn chưa thấy.

Nhưng con người đã từng mù lòa ấy lại khẳng định:

- Làm gì có được những thứ đó. Tôi chưa thấy những cái đó, cái gì có thể thấy được tôi đã thấy hết rồi.

Một y sỹ khác lên tận núi cao gặp sơn thần cũng cho một thứ linh dược khác đem về giúp cho anh ta được sáng hơn và thấy xa hơn những vật chung quanh trong căn phòng của anh. Bấy gờ anh ta thấy được mặt trăng, các vì tinh tú trên không trung. Mừng quá, lòng tự phụ tự đắc lại tăng thêm, anh tuyên bố:

- Trước đây tôi không tin nhưng bây giờ tôi thấy tôi tin. Như thế, giờ đây không còn có gì mà tôi chẳng thấy chẳng biết, đâu còn ai hơn tôi được nữa.

Nhưng lại có một hiền giả có cặp mắt thần bảo với anh ta:

- Cậu ơi, cậu vừa hết mù nhưng cậu vẫn không thấy gì cả. Tại sao quá tự phụ như thế? Cũng như khi cậu ở trong phòng và tầm con mắt của cậu không vượt khỏi bốn bức tường, cậu không tin có vật gì ngoài căn phòng của cậu, giờ đây tầm mắt của cậu vượt được bốn bức tường, cậu thấy được nhiều vật xa hơn, nhưng với tầm mắt và lỗ tai của cậu, cậu làm gì biết được những vật ngàn dặm mà tai mắt cậu không làm sao nghe được thấy được. Cậu có thấy được những nguyên nhân nào đã cấu tạo ra cậu khi cậu đang còn là một bào thai nằm trong bụng mẹ cậu không? Ngoài cái vũ trụ nhỏ bé mà cậu đang sống đây còn không biết bao nhiêu vũ trụ khác vô cùng to lớn và nhiều hơn cả cát sông Hằng, tại sao cậu lại dám tự phụ bảo rằng tôi thấy cả, tôi biết cả? Cậu vẫn còn là một anh mù. Cậu vẫn còn lấy tối làm sáng và lấy sáng làm tối.

* * *

Người xưa có nói vũ học vũ mưu, càng học càng thấy mình ngu dốt, càng hiểu biết càng thấy mình có giới hạn. Nhà vật lý học nổi tiếng Robert Midicon đã nói về một nhà thiên văn học cũng nổi tiếng là Sazone Chin: "Có điều mà cả hai chúng tôi biết rõ một cách chắc chắn đó là chúng tôi không ai biết gì cả".

Sự hiểu biết càng thiển cận càng làm cho con người tự đắc. Trái lại, càng biết nhiều thì con người càng khiêm tốn bấy nhiêu. Nhà hiền triết Hy Lạp Socrates đã nói: "Ðiều mà tôi biết rõ nhất là tôi không biết gì cả".

Một cách nào đó, tất cả chúng ta đều là những người mù đang mò mẫm trong bóng tối, nếu có một chút ánh sáng làm cho chúng ta thấy được thì điều cơ bản nhất mà chúng ta phải thấy trước hết chính là những giới hạn và bất toàn của chúng ta. Chính vì lẽ đó mà chúng ta luôn được mời gọi để sống tinh thần khoan nhượng. Áp đặt lên người khác tư tưởng của mình, nhất là dùng vũ lực để áp đặt tư tưởng của mình một thái độ mù quáng.

Trong Ðấng là ánh sáng, các tín hữu Kitô tiến bước vừa trong tin tưởng vừa trong khoan nhượng. Họ tiến bước trong tin tưởng vì biết rằng trong Ðấng là ánh sáng họ sẽ không bao giờ lầm đường lạc lối, nhưng cũng chính trong ánh sáng của Ngài mà họ nhận ra được những giới hạn và bất toàn của mình, cho nên họ luôn được mời gọi để sống khoan nhượng, cảm thông và tha thứ.

Lạy Chúa,

Xin cho chúng con luôn bước đi trong ánh mắt từ nhân của chúa và cũng luôn biết nhìn về tha nhân với ánh mắt cảm thông và tha thứ.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page