Truyện Vui Suy Niệm

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 114 -

Cọng Hành

 

Một truyện ngụ ngôn của người Nga được kể lại như sau:

Một hôm có một người đàn bà khó tính qua đời, bà nổi tiếng là cả đời không làm chi tốt, cũng chẳng yêu thương ai. Những người hàng xóm làm chứng về tính hận thù và hay ghen ghét của bà. Ngay trong giây phút bà hấp hối lũ quỷ nhảy mừng và mỗi tên đã hung hăng tìm cách lôi bà xuống hố lửa đang cháy hừng hực. Chúng không đợi kết quả của việc phán xét chi cả. Chúng tin là cuộc sống không tình thương của bà, chỉ trầm luân trong lửa đời đời mà thôi.

Trong khi đó thiên thần bản mệnh của bà nhất định không chịu thua. Vị thiên thần lăng xăng chạy ngược chạy xuôi, tìm kiếm trong dĩ vãng để lôi ra một chứng cớ nào có thể cứu bà khỏi khổ hình. Tìm mãi, loay hoay sổ này sổ nọ vẫn thất vọng. Vị thiên thần còn đi vào cả dĩ vãng của cha mẹ bà để xem có phải vì hoàn cảnh mà bà đã trở thành như vậy không?

Nhưng công cuộc tìm kiếm chỉ mang lại thất bại, rất may đúng phút đó, vị thiên thần khám phá ra một cử chỉ bác ái của bà.

Có một lần bà đã cho một người nghèo kia một cọng hành. Thế là thiên thần hộ mệnh mang vội vàng đến trình diện trước tòa Chúa, xin Chúa cứu xét trường hợp của bà. Chúa nhân từ ưng ngay, và khuyên bảo thiên thần hãy kiếm ra cái cọng hành kia. Sau đó vị thiên thần hãy dùng cọng hành để kéo bà ra khỏi hố lửa. Mừng quá, vị thiên thần vội thực hành ngay. Vớ được cọng hành bà nắm chặt và được cứu thoát từ từ.

Vị thiên thần lo sợ nhiều nên kéo cọng hành rất thận trọng. Mọi sự xảy ra tốt đẹp. Bà kia hớn hở mừng rỡ vì sẽ được cứu thoát.

Nhưng bà không ngờ bà phải qua một cuộc thử thách cuối cùng. Ðang lâng lâng lướt nhẹ, bà chợt cảm thấy sự đụng chạm từ nhiều nơi: nào là gấu áo, nào là chân, nào là tay và cả lưng áo nữa. Bà vội nhìn lại và thấy nhiều linh hồn khác đang bám víu vào bà để hy vọng được cứu. Dĩ nhiên là bà không chút nào bằng lòng. Với một cử động mạnh bà hất tất cả những bàn tay đó đi. Rủi thay, chính cử động đó đã làm gẫy cọng hành và chính bà cũng cùng số phận với những người khác. Họ rơi thẳng xuống đáy lò lửa.

Lạy Chúa, chúng con cảm ơn Chúa. Vì câu chuyện đơn sơ trên, nhờ nó, chúng con hiểu thêm được giới luật thứ hai của Chúa: "chúng con phải yêu người như chính mình chúng con vậy" (Mt 22:39). Người đàn bà kia vì không bao giờ biết yêu thương nên khi bị trừng phạt cũng không biết yêu người là gì. Bà chỉ biết đến thân bà. Nhưng tình Chúa thật bao la vô bờ. Một cọng hành nhỏ mà tình cờ bà bố thí cho một người nghèo đã có thể là lý do cứu rỗi của bà. Nhưng tiếc thay, chính tính ích kỷ đã kết án bà trong án phạt đời đời.

Xin dạy chúng con biết luôn hướng về kẻ khác. Xin dạy chúng con biết nhìn thấy hình ảnh Chúa trong người bên cạnh để chúng con cảm nhận được rằng: mọi việc thiện dù nhỏ bé đến đâu, dù làm cho một em nhỏ cũng chính là làm cho Chúa.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page