Truyện Vui Suy Niệm

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 38 -

Hoa Hồng Quý Lạ

 

Ngày xưa, bên Tàu có một ông vua tự xưng mình là người yêu nước thương dân. Nhưng lại chẳng bao giờ để ý đến cảnh khổ của người dân. Trái lại, ông chỉ biết lo trang hoàng cung điện cho thật đẹp, xây cất những công trình nguy nga, tốn của, sưu tầm những kỳ hoa dị thảo khắp nơi, để mong được nở mặt nở mày với các lân quốc.

Một hôm, nhà vua nghe nói ở một ngôi chùa trong nước có một loài hoa hồng hiếm, từng bông hoa thật to và đẹp rực rỡ, bao phủ cả một khu vườn. Nhà vua báo tin cho vị sư chủ trì hay là vua sẽ đến thăm để biết thứ hoa hồng quý lạ. Khi được tin báo và biết được giờ vua sẽ đến, vị sư liền cắt tất cả những đóa hồng xinh tươi đổ vào cái hố rác chỉ để lại một bông duy nhất đang chớm nở.

Vào đến vườn hoa, nhà vua lấy làm lạ vì thực tế khác hẳn với tin đồn. Khi biết được sự việc, nhà vua hỏi vị sư tại sao làm như thế. Vị sư từ tốn trả lời:

- Thưa bệ hạ, nếu thần để tất cả hoa nở rộ rực rỡ trên cành, bệ hạ sẽ không thưởng thức được vẻ đẹp của từng bông hoa. Vì thần biết bệ hạ chỉ có thói quen nhìn đám đông chứ không để ý đến từng cá nhân.

* * *

Nhiều khi nói chúng ta yêu người, nhưng chữ "người" đó là ai? Có lẽ lắm khi chữ người đó chỉ là thứ người trừu tượng. Và khi đã là trừu tượng, là tổng quát thì cũng có nghĩa là không ai cả.

Khi tôi nói yêu người, tốt nhất trước tiên tôi phải yêu con người cụ thể mà tôi gặp, tôi sống với họ hằng ngày, với những nỗi đau buồn, những lo âu, những ước vọng cũng như những hạnh phúc, những niềm vui của họ. Rồi từ đó như là nấc thang đầu tiên để tôi tiến lên trong việc thực thi tình bác ái đối với tất cả mọi người.

Khi tôi bảo tôi yêu người mà tôi không tha thứ, không giúp đỡ không cảm thông với những người trong gia đình tôi, trong khu xóm tôi, trong nơi tôi sinh hoạt hằng ngày thì tôi chưa thể nói là tôi sống đức bác ái, phải thấy vẻ đẹp sự đáng mến của từng cá nhân, phải ngửi được hương thơm của từng đóa hoa, chúng ta mới thấy được hết giá trị của từng bông hoa trong vườn hoa. Chúng ta mới thật lòng tha thiết chăm sóc cho vườn hoa.

Vị sư trong câu chuyện trên đã nhận thấy được nền tảng vững chắc của xã hội là từng cá nhân, từng gia đình. Dân giàu nước mạnh, còn nếu dân nghèo đói mà nước có quân đội hùng hậu, có những công trình lớn lao thì đó chỉ là một sức mạnh giả tạo, không căn bản, không nền móng, chỉ là những công trình xây trên cát.

Chúng ta hãy cầu nguyện cho chúng ta biết yêu người một cách cụ thể, và cầu nguyện cho những vị lãnh đạo các quốc gia biết tôn trọng đời sống của từng người dân một, và nhất là cầu cho họ hiểu rằng mọi cơ cấu chính trị, xã hội, kinh tế, văn hóa đều là để phục vụ người dân chứ không phải bắt người dân phục vụ cho thể chế chính trị.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page