Mỗi Ngày Một Tin Vui

Những Bài Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


Chúa Nhật 31 Mùa Thường Niên Năm B

Luật Bác Ái

(Dr 6,2-6; Heb 7,23-28; Mc 12,28-34)

 

Phúc Âm: Mc 12, 28b-34

"Ðó là giới răn thứ nhất, còn giới răn thứ hai cũng giống như giới răn thứ nhất".

Khi ấy, có người trong nhóm luật sĩ tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng: "Trong các giới răn điều nào trọng nhất?" Chúa Giêsu đáp:

"Giới răn trọng nhất chính là: Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy nhất, và ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi. Còn đây là giới răn thứ hai: Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi. Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó".

Luật sĩ thưa Ngài: "Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy nhất và ngoài Người chẳng có Chúa nào khác nữa. Mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh".

Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa Giêsu bảo: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu". Và không ai dám hỏi Người thêm điều gì nữa.

 

Suy Niệm:

Luật Bác Ái

"Ngươi hãy thương yêu..."

Phúc Âm hôm nay nói đến việc mà luật sĩ Do thái đến hỏi thử Chúa. Là Luật sĩ, tất nhiên ông muốn hỏi Chúa về luật. Ðạo Do thái dựa trên 10 điều răn. Nhưng qua các thế hệ, họ chú giải thêm lên, thành đến 613 lề luật. Trong số 613 lề luật, họ lại chia thành 248 luật khuyên làm và 365 luật cấm làm. Mỗi ngày trong năm như có một luật cấm cho dễ nhớ!

Nhưng lắm cây thì rậm rừng. Ðặt ra quá nhiều lề luật, để rồi cuối cùng không biết lề luật nào là quan trọng hơn cả!

Hôm nay, nhà luật sĩ đến hỏi Chúa: "Trong các điều răn, điều nào trọng nhất?" Chúa đáp: "Yêu mến Thiên Chúa hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức ngươi" (Nhị luật 6,4-5). Nhưng điều mới mẻ là Chúa đem chắp nối với một câu khác trích ở Sách Lêvi (19,18), dạy rằng "ngươi không báo oán, không cưu thù với con cái dân ngươi, nhưng ngươi sẽ yêu mến đồng loại ngươi như chính mình". Chúa đã cách mạng hóa Luật Bác Ái yêu thương. Xưa nay, trước Chúa Giêsu, chưa ai đặt ngang hàng sự mến Chúa và yêu người. Ngài đã hợp nhất lại thành một lề luật duy nhất và đó là lề luật mới, là đặc điểm của Phúc Âm: mến Chúa và yêu người; yêu mến Thiên Chúa và thương yêu anh em. Nhưng Thiên Chúa, Người chỉ có một, là Ðấng duy nhất, còn anh em tôi là ai? Phải chăng chỉ quan niệm như người Do thái? Anh em tôi là người thân, là người đồng bào, là người đồng hương. Anh em tôi, theo quan niệm của Chúa, là tất cả: là người ngoại bang Samaritanô, là người đàn bà ngoại tình, là mụ đàn bà chua ngoa bên bờ giếng Giacóp, là người đất Cananeen, là tất cả mọi người.

Ðọc lại Phúc Âm hôm nay, nhiều khi chúng ta có tâm trạng ngượng ngịu như ông luật sĩ Do thái. Chúa dạy phải mến yêu Thiên Chúa hết trí khôn, hết linh hồn. Chúng ta dễ dàng nói: Lạy Chúa, con xin vâng. Nhưng "ngươi hãy thương yêu anh chị em ngươi như chính mình ngươi!" Lạy Chúa, con phải thương ai? Thương cả bà bạn hàng xóm lắm chuyện? Thương cả thằng rề trời đánh? Thương cả đứa con dâu hỗn láo? Thương cả bà mẹ chồng chanh chua? Thương cả thằng Mũi lõ thực dân, thằng Tây đen dơ bẩn, thằng Mỹ vàng... Lạy Chúa, con muốn nói với Chúa như ông cụ Don Camillo trong văn chương của Ý: Xin cho con được xét lại!

Nhưng Luật Bác Ái là điều răn mới, là luật tình thương của Chúa, không còn được xét đi xét lại, xét tới,xét lui... gì nữa: "Ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức ngươi và thương yêu anh em như chính mình ngươi".

Sau này, Chúa Giêsu lại bước thêm một bước nữa, khi Người dạy chúng ta phải yêu mến Chúa và thương yêu anh em như Ngài đã thương yêu (Gio 15,13-14). Tình yêu ấy không còn chỉ là một việc noi gương Chúa mà là một sự hiệp nhất với Ngài.

Chúng ta mến Chúa và yêu người với chính tình yêu của Ngài, tình yêu Ngài tiếp nhận từ Ðức Chúa Cha và thúc đẩy Ngài hy sinh mạng sống. Không phải chỉ yêu mình nơi kẻ khác mà là yêu mến Chúa nơi họ, không phải chỉ hiến bản thân mình là tận hiến tất cả cho Chúa. Ðó là chìa khóa mở cửa vào Nước Trời Tình Yêu.

Thánh Paulinô là Giám Mục thành Nôla (353-431) sau khi đã từ bỏ mọi chức tước phần đời, mọi danh vọng, để tận hiến cho Chúa và các linh hồn. Khi quân Goth chiếm đóng xứ sở và bắt nhiều người làm nô lệ, ngài bán tất cả gia sản để nuôi người nghèo và chuộc người nô lệ. Tới lúc quân rợ Vandale tiến chiếm, ngài không còn gì nữa để bán thì đã bán chính bản thân mình, làm nô lệ thay cho con trai của một bà góa và bị điệu sang Phi Châu. Mãi lâu sau, ngài mới được trả tự do và trở về với đoàn chiên.

"Người ta sống không nguyên bởi bánh, nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra" (Mt 4,4).

 

Linh Mục Hồng Phúc, CSsR

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page