Mỗi Ngày Một Tin Vui

Những Bài Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


Chúa Nhật 30 Mùa Thường Niên Năm B

Linh Mục Ðời Ðời

(Jer 31,7-9; Heb 5,1-6; Mc 10,46-52)

 

Phúc Âm: Mc 10, 46-52

"Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy".

Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi thành Giêricô cùng với các môn đệ và một đám đông, thì con ông Timê tên là Bartimê, một người mù đang ngồi ăn xin ở vệ đường, khi anh ta nghe biết đó là Chúa Giêsu Nadarét, liền kêu lên rằng: "Hỡi ông Giêsu con vua Ðavít, xin thương xót tôi". Và nhiều người mắng anh bảo im đi, nhưng anh càng kêu to hơn: "Hỡi con vua Ðavít, xin thương xót tôi".

Chúa Giêsu dừng lại và truyền gọi anh đến. Người ta gọi người mù và bảo anh: "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh". Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu. Bấy giờ Chúa Giêsu bảo rằng: "Anh muốn Ta làm gì cho anh?" Người mù thưa: "Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy". Chúa Giêsu đáp: "Ðược, đức tin của anh đã chữa anh". Tức thì anh ta thấy được và đi theo Người.

 

Suy Niệm:

Linh Mục Ðời Ðời

"Hỡi Con Vua Ðavít..."

Thành phố Giêrusalem bị vua Babylone triệt hạ năm 587 trước kỷ nguyên. Dân chúng, lớp thì trốn được, lớp phải lưu đày sang Babylone. Chỉ còn lại một thiểu số sống sót còn giữ đạo đức, còn nhớ lại mối giao ước của cha ông. Giêrêmia kêu gọi họ giữ vững niềm tin chờ ngày cứu thoát. Ðấng Messia sẽ đến mang lại ơn cứu độ. Họ sẽ trở về xây lại. Nhà Tiên Tri ám chỉ đoàn dân mới của Chúa. Giáo Hội của Chúa cũng sẽ trải qua những thử thách điêu linh. Nhiều người sẽ bỏ cuộc, một số khác sẽ trở nên chống đối. Nhưng rồi Chúa gìn giữ Giáo Hội, một phần tử nhỏ sẽ còn lại như muối ướp, như đèn soi, xây dựng Giáo Hội tương lai. Thật là một cảnh vui mừng.

Thánh Thư Hêbrêô tiếp tục suy niệm về Chúa Kitô là linh mục đời đời, mẫu gương của các linh mục của Chúa. Họ xuất phát từ loài người, có những nỗi vui mừng, đau khổ của con người; họ có những yếu đuối của con người, nên "vì yếu đuối, người cũng phải dâng lễ đền tội cho chính mình, cũng như cho dân chúng" (Heb. 5,1-3).

Nhưng linh mục là người của Thiên Chúa, để phụng sự Thiên Chúa, người được chọn từ trên, để tiếp tục quyền Tư Tế của Chúa.

Bài Phúc Âm hôm nay kể lại câu chuyện của ông Bartimê được Chúa cho sáng mắt, dưới ngòi bút linh động của Marcô. Ông Bartimê là một con người dễ thương mà có lẽ trong cộng đoàn tiên khởi không ai là không biết như một nhân chứng quyền năng và tình thương của Chúa còn sót lại.

Bartimê là một người mù, "ngồi ăn xin bên vệ đường" như bao nhiêu người khác. Hiện nay trên thế giới, có khoảng 40 triệu người mù. Anh sống trong đêm tối, nhưng rồi anh được diễm phúc gặp Chúa Giêsu và phép lạ đã xảy ra.

Trong một cuộc hành hương viếng Thánh địa, tại Caphanaum, nơi xảy ra phép lạ này và nay chỉ còn lại một số nóc nhà ngư phủ lẻ tẻ, trong phái đoàn hành hương, có một cô thiếu nữ mù cùng đi. Người ta đọc lại đoạn Phúc Âm này và hỏi cô gái hồn nhiên cởi mở: "Cái gì làm cho cô hối tiếc hơn cả?" Cô thiếu nữ trả lời: "Là không được nhìn thấy đôi mắt của mẹ tôi và các ngôi sao trên trời!"

Người mù sống trong đêm tối, bên lề xã hội, luôn luôn có mặc cảm phải lệ thuộc người khác.

Nhưng Chúa Giêsu thương mến họ, đến với họ, qua những tâm hồn từ thiện đầy bác ái; Chúa còn đến với họ ngày nay. Bartimê "ngồi bên vệ đường" ăn xin. Mắt không thấy, nhưng tai vẫn nghe rõ những động tĩnh xung quanh. Biết rằng Chúa Giêsu đi qua, anh càng kêu to: "Hỡi con vua Ðavít, xin thương xót tôi". Người ta ngăn cản, anh càng kêu to hơn. Chúa Giêsu lại gần anh. Anh sung sướng, liệng áo, đứng dậy, đến cùng Chúa. Và Chúa đã mở mắt anh ra. Khuôn mặt đầu tiên, con mắt anh được nhìn thấy là Chúa Giêsu. Hai khuôn mặt, hai ánh mắt gặp nhau! "Lạy Thầy, xin cho con được sáng". Thì này, anh được sáng, được thấy chính Thiên Chúa: mắt trong mắt. Trong Cựu ước, bao nhiêu người mong ước được thấy Chúa "mặt trong mắt" (Is 52,8), thì Thiên Chúa đã đáp lại mối mong ước: "Ai xem thấy Ta là xem thấy Cha Ta". Và họ đã vui mừng sung sướng biết chừng nào! "Chúng tôi đã nhìn thấy vinh quang của Ngài, vinh quang như của Con Một tự nơi Cha" (Gio 1,140). Marcô không muốn chỉ tường thuật một phép lạ mà còn muốn đi xa hơn nữa, muốn ám chỉ việc Chúa đến để thắp sáng đời anh mù bằng nhân đức tin. Vì thế, Chúa phán: "Ðức tin của con đã cứu con".

Muốn thấy Chúa, cần phải có nhân đức tin. Ðức tin mở mắt chúng ta để nhìn thấy Chúa. Có bao nhiêu người sáng mắt, nhưng mù tối linh hồn. Trên con đường Damas, Saolê đi lùng bắt giáo hữu. Chúa hiện ra với Saolê. Ông ngã ngựa, đứng lên thì bị mù mắt cho đến khi vào thành Damas, chịu phép rửa tội. "Một cái gì, như những cái vảy bong ra và Phaolô được nhìn thấy" (Cv 9,18). Ðức tin mở mắt tâm hồn. Vì thế, giáo hữu thời xưa, gọi phép rửa là "phép thắp sáng" (Illuminatio). Và từ đây, chúng ta nhìn thấy Chúa Giêsu. Thánh Ignatiô thành Antiochia nói: "Với đức tin, tôi được thấy và sờ đụng Ngài".

Chúng ta đã được chịu phép rửa tội, đã được Chúa đến thắp sáng đời ta, thì phải làm gì? Phải bắt chước anh Bartimê. Phúc âm nói: "Anh đã đi theo Chúa", làm chứng nhân quyền năng và tình thương của Chúa. Ðó cũng là bổn phận của chúng ta sống theo đức tin và đi thắp sáng cuộc đời cho người khác. Thánh Phanxicô Salesiô có một đức tin mạnh mẽ, nhất là đối với phép Thánh Thể. Ngài hằng rao giảng cho giáo dân vùng Chablais (Thụy Sĩ) đang bị ảnh hưởng nặng của ly giáo Calvinô. Mỗi buổi tối, ngài hay đến trước nhà chầu sốt sắng cầu nguyện. Một hôm, đang mê say cầu nguyện thì có tiếng ai đi lại trong nhà thờ. Tưởng là kẻ trộm, ngài lên tiếng hỏi: "Ai?" Một bóng người lạ đi tới và nói: "Thưa Ðức Giám Mục, con là người không có đạo. Con nghe Ðức Cha giảng nhiều lần về Chúa Giêsu trong Thánh Thể, con không tin. Chiều hôm nay, con lẻn vào nhà thờ rình xem thái độ Ðức Cha như thế nào. Con thú thực, đã nhìn thấy đức tin của Ðức Giám Mục. Giờ đây con xin tin.

"Lạy Chúa, xin cho con được nhìn thấy" (Mc 46,51).

 

Linh Mục Hồng Phúc, CSsR

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page