Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (4)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 85 -

Giống Bạn

 

Có một hoàng tử mở tiệc thiết đãi một người bạn là nhà khoa học nổi tiếng.

Bữa tiệc diễn ra tốt đẹp, nhưng khi cà phê được tiếp lên thì hoàng tử nhìn thấy các bạn ngài có vẻ ngượng ngịu. Nhìn quanh, ngài khám phá ra lý do. Vị khách quan trọng kia đang húp cà phê từ chiếc đĩa lót ly. Một vài khách như không cầm mình được nên mỉm cười khinh khi. Thấy vậy, vị hoàng tử liền bỏ ly cà phê của mình xuống bàn rồi đổ ít cà phê vô chiếc đĩa, sau đó ngài điềm nhiên nâng đĩa cà phê lên uống như đó là một điều hiển nhiên.

Ý thức được hành động của hoàng tử, các người khách cũng theo gương ngài nhờ đó mà nhà khoa học kia khỏi ngượng mặt.

Quý vị và các bạn thân mến,

Trong thư thứ nhất gửi tín hữu Corintô, Thánh Phaolô đã không ngần ngại tuyên bố: "Tôi là một người tự do, không lệ thuộc vào ai, nhưng tôi đã trở nên nô lệ của mọi người để chinh phục thêm được nhiều người. Tôi đã trở nên yếu với những người yếu, để chinh phục những người yếu. Tôi đã trở nên tất cả cho mọi người để bằng mọi cách cứu được một số người. Vì Tin Mừng tôi làm tất cả những điều đó, để cùng được thông chia phần phúc của Tin Mừng". (1Cr 9:19.22-23).

"Trở nên tất cả cho mọi người để bằng mọi cách cứu được một số người." (1Cr 9:22). Thánh Phaolô đã trở nên tất cả bằng cách nào. Ngài kể: "Thiên Chúa đã đặt chúng tôi làm tông đồ hạng chót như những kẻ bị án tử hình, bởi vì chúng tôi đã nên trò cười cho thế gian, cho thiên thần và cho loài người. Chúng tôi điên dại vì Ðức Kitô, còn anh em thì khôn ngoan trong Ðức Kitô; chúng tôi yếu đuối, còn anh em thì mạnh mẽ; anh em được kính trọng, còn chúng tôi thì bị khinh khi. Cho đến giờ này, chúng tôi vẫn chịu đói khát, trần truồng, bị hành hạ và lang thang phiêu bạt; chúng tôi phải vất vả tự tay làm lụng. Bị nguyền rủa, chúng tôi chúc lành; bị bắt bớ, chúng tôi cam chịu; bị vu khống, chúng tôi đem lời an ủi. Cho đến bây giờ, chúng tôi nên như rác rưởi của thế gian, như phế vật đối với mọi người". (1Cr 4:9-13)

Vì Tin Mừng, Thánh Phaolô đã chấp nhận như thế, nhưng nêu ra những điều đó không phải là để tự hào kiêu hãnh. Ngài biện luận, "đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng." (1Cr 9:16). Phần chúng ta, chúng ta có cảm nghiệm rao giảng Tin Mừng là một sự cần thiết không. Lời Chúa trong chúng ta có thúc đẩy chúng ta chấp nhận trở nên tất cả cho mọi người để bằng mọi cách cứu được một số người không? Vị hoàng tử trên đã dám hạ mình là một điều ngoại lệ khác thường để cứu lấy tình bạn.

Lạy Chúa, xin cho chúng con ơn can đảm để chúng con dám hy sinh lợi ích bản thân hầu làm sáng tỏ Tin Mừng của Chúa. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page