Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (4)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 48 -

Tự Tôn

 

Có một thầy dòng được lệnh bề trên đi công tác ở một làng bên cạnh mãi đến chiều tối mới về.

Khi lái xe chạy qua một làng nhỏ bên đường, thầy định dừng lại xin một ly nước uống cho đỡ khát nhưng tiếc thay các cửa nhà gần mặt đường đều đóng cả và không một bóng người. Thầy đành phải lái xe chạy thẳng về nhà trước khi trời sắp tối. Khi xe chạy gần tới cuối làng, thì thình lình bị bể bánh, thầy đành phải dừng lại để thay bánh khác, cùng lúc ấy có một cậu bé đi ngang qua, thấy chuyện đứng lại nhìn, nó lễ phép chào thầy và tiếp sau đó là một chuỗi những câu hỏi trong khi quan sát thầy làm việc. Bực mình vì bị quấy rầy, thầy loay hoay thế nào mà đánh mất mấy con ốc xe và không thể nào tìm thấy được.

Ðang lúc bối rối không biết làm thế nào để thay bánh xe mới vì không có ốc thì cậu bé chợt đề nghị với thầy là hãy tháo mỗi bánh xe còn lại một con ốc như thế thì sẽ có ba con ốc để lắp vào bánh xe chạy về nhà vì đường về nhà dòng cũng không còn xa lắm. Thầy dòng sực tỉnh trước lời đề nghị thông minh của cậu bé và làm theo lời cậu, tuy nhiên thầy phải thú nhận rằng mỗi lần nghĩ tới cậu bé thầy vẫn còn cảm thấy bực mình và không hiểu tại sao thầy vẫn giữ phản ứng tiêu cực đó.

Quý vị và các bạn thân mến,

Chúng ta có thể đoán được lý do tại sao thầy dòng kia vẫn còn cảm thấy bực mình thay vì vui vẻ mỗi lần nghĩ lại lời nói của cậu bé ấy. Thái độ của thầy cũng phản ảnh phần nào sự tiêu cực có thể gặp thấy ngay trong đời sống thực tế của chúng ta, biết bao lần chúng ta có mặc cảm tự tôn, coi mình là người tài giỏi thông minh và coi khinh khả năng người khác chỉ vì ta bị chạm tự ái, sợ bị bẽ mặt, sợ bị thua thiệt. Thật vậy, nhiều khi lòng tự ái làm lu mờ lý trí, không còn để chúng ta biết nhận định rõ ràng đâu là sự thật, đâu là lầm lỗi. Ðáng tiếc thay nhiều lúc cũng chỉ vì không có đủ can đảm để chấp nhận sự thật và những hạn hẹp của mình nên chúng ta trở thành cố chấp tới mức độ điên rồ.

Bí quyết giúp chúng ta hiểu được sự an bình thanh thản nội tâm và nụ cười cởi mở hồn nhiên chính là biết chấp nhận chính mình. Chấp nhận chính mình với những khuyết điểm, với những hạn hẹp do cuộc sống đem lại là tiếp nhận những gì tốt lành, những ưu điểm mà chúng ta khám phá nơi mình để phát triển chúng, đồng thời cũng biết chấp nhận những tốt lành nơi người khác để học hỏi thêm, để tiếp thu và tiến tới.

Lạy Chúa, xin tha thứ cho con vì những lần chúng con đã để cho tính tự ái, lòng kêu ngạo làm chủ đời chúng con.

Xin giúp con biết cởi mở tâm hồn đón nhận mọi sự tốt đẹp nơi người xung quanh, ngay cả những người mà con cho là hèn mọn nhất.

Xin biến đổi tâm hồn con nên như trẻ nhỏ để được Chúa mở cửa thiên đàng cho con trong ngày cuối đời, khi con đến trình diện trước nhan thánh Chúa. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page