Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (3)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 144 -

Hành Ðộng Cụ Thể

 

Sự nhã nhận không chỉ được biểu lộ bằng lời nói, mà bằng chính hành động cụ thể.

Một vị ẩn tu trẻ nó được vị linh mục của mình hướng dẫn để ngồi ở cổng làng. Hai thầy trò chào hỏi mọi người qua lại và cũng được mọi người đáp trả một cách niềm nở.

Ngày nọ, trong đám những người khách qua đường có một người không để ý đến sự hiện diện của hai thầy trò, mặc cho hai vị tu sĩ có ngả đầu chào, người đó vẫn lặng thinh đi qua mà không lộ bất cứ một sự đáp trả nào. Người tu sĩ trẻ tỏ dấu bực tức vì thái độ bất kính của người bộ hành, nhưng vì linh sư ôn tồn giải thích cho thầy như sau: "Con đừng thắc mắc làm chi, có lẽ ông ta chỉ là một người điếc, hoặc ông ta đang có quá nhiều bận tâm đó thôi". Người tu sĩ trẻ không hài lòng với lời giải thích của vị linh sư, thầy quả quyết rằng, người đàn ông đó phải là kẻ thiếu giáo dục, thiếu lễ độ.

Ngày nọ, hai thầy trò cũng ra ngồi trước cổng làng, người đàn ông không một lần chào hỏi các tu sĩ đi qua con đường ấy. Hôm ấy, khi đi qua trước mặt các tu sĩ, ông bỗng trượt chân té ngã trước mặt họ, chạy đến đỡ người đàn ông, hai thầy trò mới khám ra rằng, hai túi áo rộng của ông đầy những đá cuội. Hai thầy trò hỏi thăm tung tích và dìu người đàn ông ấy về đến tận nhà. Tại đây, người vợ mới giải thích cho hai vị tu sĩ như sau:

- Từ mấy năm nay, ngày nào chồng tôi cũng đến bờ sông ở đầu làng để nhặt những viên đá cuội, với những viên đá ấy, nhà tôi tự tay làm một ngôi đền thờ nhỏ cho vị thần của chúng ta, vì không muốn cho ai biết nên nhà tôi cố giấu những viên đá trong người và đêm đến mới bắt tay vào công việc.

Nghe thế, vị tu sĩ trẻ mới nhận ra rằng, từ lâu nay mình đã đánh giá sai lầm về một con người có lòng đạo đức cao độ, còn linh sư thì lợi dụng dịp này để dạy cho người môn đệ của mình bài học như sau: "Sự nhã nhặn tinh vi nhất không chỉ được biểu lộ bằng lời nói mà thiết yếu bằng hành động cụ thể.

Quý vị và các bạn thân mến,

Câu chuyện trên đây có thể được xem như một bài dụ ngôn minh họa cho câu châm ngôn mà Thánh Giacôbê Tông đồ đã ghi lại trong lá thư của ngài: "Ðức tin không có việc làm là đức tin chết" (Giacôbê 2:17). Cũng trong lá thư ấy, Thánh nhân giải thích câu ấy bằng một thí dụ cụ thể như sau:

"Nếu có một người anh em không có áo mặc, cũng như không có đủ ăn mỗi ngày và một người trong anh em bảo người đó rằng: Anh hãy đi về bình an, hãy sưởi ấm và ăn ngon. Nói như thế, nhưng không cho người đó phương tiện để sống còn, thử hỏi, nói như thế có ích gì không?" (Giacôbê 2:15-16).

Những lời tra vấn trên đây của Thánh Giacôbê đáng cho chúng ta lấy làm bảng xét mình mỗi ngày. Một đức tin không có việc làm là một đức tin chết. Phải chăng khi đưa ra thí dụ trên đây, Thánh Giacôbê cũng muốn nói với chúng ta rằng: một đức tin không có hành động cụ thể của đức ái là một đức tin chết. Chúa Giêsu đã có thái độ gay gắt với những người biệt phái giả hình như Ngài so sánh họ với một thứ mồ mả bên ngoài được tô vôi bóng loáng nhưng bên trong lại chứa đầy những hôi thối (x. Mt 23:27-28) Một đức tin chết có lẽ cũng giống như một thứ mồ mả tô vôi.

Lạy Chúa, xin cho cuộc sống đạo của chúng con không chỉ được thể hiện bằng những kinh kệ hay biểu dương bên ngoài mà phải được diễn tả bằng hành động cụ thể của bác ái.

Xin cho chúng con một đức tin sáng suốt và nhạy cảm để luôn biết nhận ra những đòi hỏi của công bình và bác ái trong cuộc sống hằng ngày. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page