Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (3)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 103 -

Mùi Hương Của Chính Mình

 

Trong chuyện ngụ ngôn Tàu có kể câu chuyện như sau:

Con sơn dương là một loài thú vốn có mang trong mình một loại xạ hương thơm ngát. Bất thần nó ngửi thấy mùi hương phảng phất đâu đây, nhưng khi ngửi thấy mùi hương đặc biệt ấy nó không biết mùi hương đến từ đâu. Không kháng cự được với sự hấp dẫn lạ thường của mùi hương phảng phất đâu đây, con thú liền băng qua không biết bao nhiêu núi rừng để tìm cho bằng được mùi quyến rủ ấy. Nó quyết tâm săn đuổi cho đến khi nào tìm được mùi hương ấy.

Một ngày nọ, đang khi hăng hái đi tìm nó lại té nhào từ một đỉnh núi cao, thân xác bị xé nát mà tâm hồn cũng bị tan tác, cử chỉ cuối cùng của nó trước khi chết là thương thân trách phận, nhưng trong một phút chốc nó đưa lưỡi liếm mình và cái thân thể rách nát, con vật đáng thương mới khám phá ra mùi hương ngào ngạt mà nó dày công tìm kiếm không đến từ một nơi nào khác hơn là chính tự bản thân của nó.

* * *

Quý vị và các bạn thân mến,

Qua hình ảnh của con sơn dương đáng thương trên đây hẳn tác giả muốn nói lên chính cái khốn khổ của con người. Con người nhọc công tìm kiếm niềm vui, những giá trị và hy vọng ở bên ngoài chính mình mà quên rằng chìa khóa của niềm hạnh phúc bên trong nằm trong bản thân.

Từ ngàn xưa, cái hiền triết Hy Lạp không ngừng nhắc nhở cho con người phải biết chính mình. Hai triết gia Tây Phương là J. Jase và Voltaire thì cho rằng chỉ có Thiên Chúa mới có thể biết mình một cách trọn vẹn. Tuy nhiên, trong cái nhìn của Kitô giáo trở về với chính mình và biết mình không chỉ có nghĩa là khám phá chính mình mà thôi mà còn là gặp gỡ chính Chúa nữa. Thánh Augustinô đã cầu nguyện:

"Lạy Chúa, xin cho con biết Chúa, xin cho con biết con". Lời ước nguyện này của Thánh Augustinô nhắc nhở cho chúng ta chân lý cao cả về con người. Con người là hình ảnh của Thiên Chúa, chỉ khi nào trở lại với chính mình con người mới có thể gặp gỡ được Chúa gần gũi hơn. Mỗi người đều mang trong người hình ảnh cao quý của Thiên Chúa, mỗi người đều tích chứa trong mình hương thơm ngào ngạt của Thiên Chúa. Cái niềm hạnh phúc đích thực và cao quý dành cho mọi người dường như Thiên Chúa đã ẩn dấu bên trong mỗi người, nhưng chỉ cần một chút hồi tâm, chỉ cần quay trở về với chính mình, con người sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy.

Thế giới ngày nay vốn được gọi là thế giới văn minh, càng lúc con người càng làm ra được nhiều của cải, càng lúc con người càng có thêm nhiều nhu cầu, dần dà con người càng rời xa chính mình để chạy theo những phù phiếm ở bên ngoài bản thân. Con người của thời đại thích những màu sắc chói lóa, nghe những tiếng la hét, nếm như vị chát đắng, làm những điều nghịch lí dị thường. Chúng ta đánh mất dần cái khả năng quay về của chính mình, chúng ta đánh mất cái khả năng nhận được cái đẹp đơn giản, thiên nhiên vắng bóng trong ta, nụ cười hạnh phúc không còn trong văn thơ tiếng nhạc nữa. Tâm hồn chai lì thản nhiên, cái thô bạo ồn ào đã trở thành khuôn mẫu.

Nói tắt một lời, con người chạy theo ảo ảnh và đánh mất chính mình, được sinh ra và sống trên đời là cả một ân huệ lớn lao. Tình người đằm thắm, thiên nhiên ấp ủ chở che nhưng chỉ có một con mắt nội tâm tinh tường mới có thể giúp cho con người khám phá ra được tất cả các ân huệ cao cả ấy và cũng chỉ có một tâm hồn không vướng bận những phù phiếm của cuộc đời mới cảm nhận được nguồn hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.

Lạy Chúa, giữa những bôn ba ngược xuôi về cuộc sống. Xin dạy chúng con luôn biết nhận ra và tìm kiếm những giá trị vĩnh cửu trong những cái chóng qua giữa những ồn ào của cuộc sống.

Xin ban cho chúng con sự thanh thản trong tâm hồn để luôn cảm nếm được sự hiện diện yêu thương của Chúa và niềm hạnh phúc trong muôn vàn cái đơn giản và độc điệu hằng ngày. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page