Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (3)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 91 -

Phép Lạ Khi Biết Chia Sẻ

 

Telbum là tên tuổi của một gia đình Hòa Lan nổi tiếng trong thời chiến tranh thế giới thứ nhất. Vì đã che dấu những người Do Thái, họ cũng đã bị Ðức Quốc xã bắt vào các trại tập trung.

Hai chị em Cory và Bessy Telbum bị giam chung trong một lán trại, những điều kiện sống trong các trại tập trung dĩ nhiên rất tồi tệ, thiếu ăn và bệnh hoạn là tình trạng bình thường. Cũng như tất cả các tù nhân khác, hai chị em Telbum đều trong tư thế chờ đợi cái chết đang đến, nhưng là những người có niềm tin mãnh liệt, họ luôn phó thác cho Chúa.

Ngày nọ, Bessy bị bệnh nặng, lọ thuốc nước họ mang theo được giờ chỉ còn lại những giọt cuối cùng. Người chị Cory ghi lại như sau:

"Theo bản năng tự nhiên, tôi muốn cất kỹ lọ thuốc, bệnh tình của em Bessy ngày càng trầm trọng, nhưng bên cạnh đó còn có những bệnh nhân khác cũng trầm trọng không kém. Thật khó từ chối với những đôi mắt đỏ lên vì sốt, những bàn tay run rẩy vì lạnh, tôi muốn giữ những giọt thuốc cuối cùng cho những người bị bệnh nặng nhất."

Cory muốn chia sẻ với mọi người, nhưng trái tim cô cứ bị giằng co:

"Còn em Bessy thì sao? Nếu mình không giữ lại một ít thì Bessy sẽ như thế nào?"

Nhưng tin tưởng ở phép lạ của Chúa, cho nên Cory đã không giữ thuốc lại cho riêng mình, cô chia cho bất cứ ai đến xin. Cô ngạc nhiên vô cùng là lọ thuốc vẫn không bao giờ cạn kiệt, cứ mỗi lần có người đến xin thuốc cô vẫn chắt ra được một giọt. Sự chia sẻ ấy diễn ra cho đến một ngày nọ, một nữ quản giáo muốn tử tế với các tù nhân, cô mang vào lán một số lượng Vitamin. Tối hôm đó, Cory Telbum cố gắng lắc lọ thuốc của mình, nhưng cô không tài nào lấy được một giọt nào nữa.

Quý vị và các bạn thân mến,

Câu chuyện trên đây gợi lại cho chúng ta câu chuyện của bà góa thành Sarepta thời Tiên tri Êlia được ghi lại trong sách Các Vua, quyển thứ I:

Xứ sở đang bị hạn hán hoành hành, khi Tiên tri đi vào thành Sarepta, Ngài thấy một bà góa đang đi nhặt củi, Ngài xin bà một ít thức ăn và nước uống, nhưng bà góa cho biết, trong nhà bà chỉ còn một ít bột và dầu, bà nhặt một ít củi để làm bánh ăn lần cuối và chuẩn bị chết, nhưng vị Tiên tri nói như ra lệnh:

- Bà hãy về làm cho tôi một cái bánh nhỏ, rồi làm một cái nữa cho bà và con bà. Và Ngài bảo đảm với người đàn bà góa như sau: "Bột và dầu trong nhà sẽ không bao giờ cạn cho đến ngày Chúa cho mưa xuống trên đất đai". Chuyện đã xảy ra như lời hứa của Tiên tri Êlia. Phép lạ đã diễn ra vì người đàn bà đã biết cho đi phần lương thực cuối cùng của mình. (x. 1Vua 9:7-16)

Trong Tin Mừng, phép lạ nhân bánh và cá mà Chúa Giêsu đã thực hiện để nuôi sống trên năm ngàn người cũng đã diễn ra như thế. Ngài đã nuôi sống đám đông từ 5 chiếc bánh và 2 con cá mà một cậu bé đã quảng đại đóng góp. Thức ăn dư đầy đến độ sau khi đám đông đã ăn no nê người ta vẫn còn thu lượm được 12 thùng bánh. (x. Ga 6:5-13). Ðây cũng có thể là điều chúng ta chứng kiến trong cuộc sống mỗi ngày, chúng ta vẫn nói: "Một miếng khi đói bằng một gói khi no". Một miếng nhỏ được san sẻ trong cảnh túng đói có giá trị gấp bội phần sự dư dật mà người ta khư khư cất giữ cho riêng mình.

Thiên Chúa vẫn tiếp tục làm phép lạ. Ðó phải là niềm tin xác tín của các tín hữu Kitô chúng ta, nhưng dĩ nhiên để cho phép lạ vẫn xảy ra trong cuộc sống mỗi ngày, chúng ta cần có một tấm lòng quảng đại, mỗi lần chúng ta chia sẻ là mỗi lần phép lạ diễn ra.

Lạy Chúa, xin ban cho chúng con một niềm tin nhạy cảm để nhận ra bàn tay quan phòng của Chúa.

Xin ban cho chúng con tấm lòng quảng đại, để biết sống chia sẻ hầu cảm nhận được tình yêu của Chúa trong cuộc sống hằng ngày. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page