Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (3)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 64 -

Chúa Giêsu Cầu Nguyện cho Phêrô

 

Trong Tin Mừng thánh Luca ghi lại sự mật thiết giữa Chúa Gie6su và thánh Phêrô như sau:

Chúa Giêsu nói với Phêrô: "Thầy cầu nguyện cho con, để đức tin của con không bị lạc mất; phần con, sau khi đã chỗi đậy, con hãy củng cố anh em con" (Luca 22,32-34, và những đoạn song song Mt 26,31-35; Mc 14,27-31).

Một cách đặc biệt, tác giả phúc âm theo thánh Luca đã kể lại cho chúng ta biết thái độ nhân từ của Chúa Giêsu đối với thánh Phêrô. Trước đây, khi Phêrô có thái độ sai lầm trước lời loan báo của Chúa về cuộc thương khó của Ngài tại Giêrusalem, thì Chúa Giêsu đã trách Phêrô: "Hỡi Satan, hãy lui xa Ta. Con cản lối Ta, vì tư tưởng của con không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người" (Mt 16,23). Nhưng giờ đây, vào lúc cuối cùng, trước khi bước vào cuộc Thương Khó, và trước lỗi lầm Phêrô sắp phạm vì chối Chúa, thì Chúa không lên tiếng trách Phêrô nữa, nhưng lại mạc khải cho Phêrô biết là Chúa luôn cầu nguyện cho Ông. Tác giả Phúc âm theo thánh Luca, nơi chương 22, câu 31-32, đã ghi lại như sau:

"Simon, Simon, kìa Satan đã xin được sàng anh em như người ta sàng gạo. Nhưng Thầy đã cầu nguyện cho con, để con khỏi mất đức tin. Phần con, một khi đã trở lại, thì hãy làm cho các anh em con nên vững mạnh" (Lc 22,31-32).

Chúa Giêsu gọi Phêrô bằng tên gọi củ là Simon, như thể muốn nhắc đến con người trơ trọi của ông. Con người đó, cũng như tất cả chúng ta đây, không thể nào không gặp thử thách, không thể nào không bị thần dữ cám dỗ. Chúa mạc khải cho Phêrô biết, là nhóm tông đồ sẽ phải đương đầu với những cám dỗ của thần dữ: "Simon, Simon, kìa Satan đã xin được sàng anh em như người ta sàng gạo." (Lc 22,31)

Quý vị và các bạn thân mến,

Ý thức về sự yếu đuối của mình và cảm nhận được tình yêu bao la của Chúa đó có thể là sứ điệp mà hai Thánh Tông Ðồ Phêrô và Phaolô muốn nhắn gửi cho chúng ta trong ngày hôm nay (ngày 29 tháng 6 năm 1999).

Trong một bài giảng tĩnh tâm cho các linh mục giáo phận Long Xuyên, Ðức Cha Bùi Tuần đã có lần kể lại như sau:

"tháng sáu vừa qua, tôi dự thánh lễ của một vị Tân Linh mục, bài giảng hôm đó tập trung vào sự ca tụng chức linh mục. Ðang khi cha giảng lên giọng hùng hồn, thao thao bất tuyệt, hết lời nâng cao chức linh mục, tôi thấy một cha trước mặt tôi ngủ ngon lành. Ngài là vị chức cao quyền trọng trong phẩm phục đại lễ, ngồi ghế danh dự trên cung thánh, trước mặt cộng đoàn dân Chúa. Nhìn ngài ngủ, tôi thấy thương ngài, tôi thông cảm thực tế yếu đuối của ngài."

"Từ hình ảnh ấy, tôi nghĩ tới những yếu đuối của chính tôi, tôi muốn lướt thắng mọi thứ yếu đuối, nhưng chúng vẫn còn đó như những gánh nặng, như những thách đố. Sự cảm nghiệm về những yếu đuối của mình là rất sống động và thường xuyên. Vì thế, trước trách nhiệm truyền giáo, tôi cảm thấy mình quá yếu đuối, do đó tôi có những chọn lựa thích hợp cho sự yếu đuối của tôi."

"Chọn lựa thứ nhất của tôi là vì tôi yếu đuối cho nên tôi hết lòng cậy tin Chúa Kitô, chính nhờ Người, với Người và trong Người mà tôi sống và thực thi tinh thần truyền giáo. Sự lựa chọn thứ hai của tôi là nhìn thấy trước mắt sự yếu đuối của mình như một vực thẳm, đồng thời nhìn thấy tình thương xót của Chúa như một bàn tay cứu độ quyền năng."

"Càng nhìn rõ hai thực tại đó, tôi càng gắn bó với Chúa, sự gắn bó này là một sự vươn lên vô điều kiện, một sự phó thác tuyệt đối, nó không dựa chút nào vào công phúc gì của mình mà hoàn toàn chỉ dựa vào lòng nhân lành của Chúa. Có lúc yếu đuối quá tôi chỉ còn biết lặp đi lặp lại mấy lời đơn sơ: Lạy Chúa! Xin thương xót con. Lạy Chúa! Xin đừng bỏ con."

"Tôi cầu nguyện như người thu thuế ở cuối đền thờ, như người phong cùi bên đường đợi chờ Chúa đi qua, như người ăn trộm bị đóng đinh bên hữu Chúa."

Những dòng tâm sự trên đây của một vị Giám Mục có lẽ cũng gửi lại cho chúng ta tâm tình của hai Thánh Phêrô và Phaolô được Thánh Phaolô cô đọng trong câu nói: "Nếu phải vênh vang thì tôi chỉ vênh vang vì những yếu đuối của tôi mà thôi" (2Cr 12:5) hoặc "Khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh" (2Cr 12:10). Sức mạnh mà hai cột trụ của Giáo Hội đã tìm thấy để xây dựng tòa nhà kiên cố của Giáo Hội chính là niềm tin và tình yêu của Chúa. Ðó phải là điều mà chúng ta cầu xin mỗi ngày.

Lạy Chúa, xin ban thêm đức tin cho chúng con, để càng ý thức về những nỗi yếu hèn của chúng con, chúng con càng tin tưởng vào tình yêu của Chúa hơn. Amen.

(Lễ hai Thánh Tông Ðồ Phêrô và Phaolô, ngày 29 tháng 6 năm 1999)

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page