Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (2)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 09 -

Bụi Tro

 

Trong số báo New York Times có bài viết tưởng tượng về câu chuyện Con Két và Nhà Ảo Thuật trên chiếc tàu Titanic như sau:

Tàu Tintanic vừa nhổ neo từ Anh quốc, đây là chiếc tàu vĩ đại nhất chưa từng có. Ai cũng hãnh diện được làm một trong những hành khách của chiếc tàu này. Hấp dẫn nhất trong chuyến du lịch này hẳn phải là một màn biểu diễn của một nhà ảo thuật lừng danh nhất thế giới. Nhưng đêm đầu tiên biểu diễn của nhà ảo thuật này đã gặp ngay trục trặc. Cứ mỗi lần đến hồi gây cấn nhất thì tại cái quày rượu trong phòng khánh tiết, một chú két lại nói lên cho mọi người nghe: "Ông ta giấu dưới cái mũ, ông ta vừa cho vào tay áo", dĩ nhiên cứ mỗi lần con két phát biểu là mỗi lần cái mánh của nhà ảo thuật lại lộ ra, con két càng nói thì nhà ảo thuật càng điên tiết lên.

Ðêm biểu diễn thứ hai cũng thế, cứ mỗi lần màn biểu diễn sắp kết thúc là mỗi lần con két lại nói phanh ra cho khán giả biết cái mánh khóe của nhà ảo thuật. Tuy nhiên, ông không bỏ cuộc, trước khi chuẩn bị cho đêm biểu diễn lần tới, ông nghiên cứu và tập xão thuật thật kỹ để con két không còn thấy mánh khóe của ông nữa.

Một đêm nọ, khi nhà ảo thuật chuẩn bị màn biểu diễn vĩ đại nhất của ông, các ngọn đèn trong phòng khánh tiết mờ dần theo tiếng trống dồn dập, con két chăm chú nhìn nhà ảo thuật thật kỹ nhưng vẫn chưa khám phá ra mánh khóe của ông. Mọi người yên lặng chờ đợi giây phút hồi hộp gây cấn nhất, thì thình lình con tàu Titanic rung động, chao đảo, nó đã chạm phải đá ngầm và đang chìm dần vào lòng biển.

Trong ba ngày sau đó, nhà ảo thuật cố gắng bám vào một tấm ván của cánh cửa nổi trên đại dương, không một miếng bánh, không một giọt nước, nhà ảo thuật chỉ biết nằm chờ chết. Cố mở mắt ra, ông nhìn thấy con két ở đầu bên kia cánh cửa, nó đứng yên lặng, suy tư, và điềm nhiên nhìn nhà ảo thuật. Trong ba ngày liền, hai bên nhìn nhau không nói một lời nào. Cho đến một hôm, con két không còn chịu được nữa. Nó thét lên: "Thôi, tôi đành chịu thua ông rồi đó. Ông hãy nói cho tôi biết, ông đã làm cách nào mà có thể làm cho con tàu phải nên nông nỗi như thế này?"

* * *

Quý vị và các bạn thân mến,

Vào đầu thế kỷ 20, Con tàu Titanic đã là niềm tự hào của con người như tên gọi của chiếc tàu có thể gợi lên. Người ta tự hào rằng: đây là con tàu vĩ đại nhất, tối tân nhất, tiện nghi nhất và dĩ nhiên cũng an toàn nhất. Ngày nay, những tiến bộ của khoa học và kỹ thuật gia tăng theo tốc độ khiến chóng mặt. Con người có thể thám hiểm được hỏa tinh, sau khi đã khám phá ra nước trên mặt trăng, người ta cũng đã tính tới chuyện sản sinh con người theo phương pháp vô tính. Rồi ra, sẽ chỉ còn một nhân loại gồm những siêu nhân, nghĩa là gồm những con người vượt quá mọi giới hạn của thân phận có cùng của con người. Thảm trạng triền miên của nhân loại chính là muốn vượt qua những thân phận có cùng của con người và chối bỏ mọi giây liên kết với Ðấng tạo hóa. Tên tuổi và vụ đắm tàu Titanic hồi đầu thế kỷ 20 dường như vẫn còn đó để nhắc nhở cho con người rằng: một khi mối giây liên kết với Ðấng tạo hóa bị chối bỏ thì con người cũng tự dìm mình vào thảm họa.

Lênh đênh giữa đại dương, bám víu vào tấm ván trôi dạt của một một cánh cửa để sống từng ngày, được con két không ngừng nhắc nhở, hẳn nhà ảo thuật trong câu chuyện tưởng tượng trên đây có ý thức hơn ai hết rằng: mình chỉ là một nhà ảo thuật. Nhà ảo thuật có thể làm "mà mắt" người khác, nhưng không thể lừa dối được chính mình. Chờ cái chết đến từng ngày, nhà ảo thuật ý thức được hơn bao giờ thân phận mỏng manh và giới hạn có cùng của mình.

Hằng năm, Giáo hội không ngừng nhắc nhở cho chúng ta chân lý nền tảng về con người. Là bụi tro, con người sẽ trở về với  tro bụi. Mãi mãi con người không thể vượt qua được giới hạn và thân phận có cùng của mình. Nhưng càng ý thức được thân phận thụ tạo và càng sống lệ thuộc vào Thiên Chúa, con người càng nên vĩ đại. Chúa Giêsu đã chứng tỏ điều đó qua cuộc sống vâng phục và vâng phục cho đến chết trên thập giá. Ngài là một người vĩ đại và sung mãn nhất vì Ngài đã sống hoàn toàn thuộc về Thiên Chúa.

Lạy Chúa, qua những thực tại chóng qua của cuộc đời. Xin cho chúng con ý thức được thân phận yếu đuối bất toàn của chúng con. Ngõ hầu chúng con luôn biết tìm đến nương tựa vào Chúa. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page