Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (1)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 16 -

Vui Vì Ðã Cho

 

Sơn là một cậu học trò ít nói. Một hôm, vừa ở trường học về. Em sung sướng nói với mẹ:

- Mẹ ơi! Năm nay con muốn làm những tấm thiệp mừng tết cho mỗi người bạn trong lớp của con.

Nghe vậy, bà mẹ thầm nghĩ: ước chi con mình đừng làm điều đó. Trước mắt bà hiện rõ hình ảnh mỗi buổi chiều sau khi tan học, trên đường về, trong khi các bạn bè của con bà nói chuyện vui cười vơí nhau thì con bà chỉ lủi thủi một mình phía sau như bị cho ra rìa. Tuy nhiên, bà cũng chiều theo ước muốn của con. Thế là bà vội vàng đi mua giấy màu, bút chì màu và keo dán. Trong suốt ba tuần lễ, mỗi buổi tối, hai mẹ con hí hoáy cả giờ đồng hồ để làm cho xong 35 tấm thiệp mừng xuân thích hợp với trẻ em.

Ngày học cuối năm, trước thềm năm mới đã điểm. Cậu bé cảm thấy hồi hộp vui mừng cách đặc biệt. Cậu cẩn thận xếp tất cả 35 tấm thiệp mừng tết vào trong một cái hộp, bỏ vào ba-lô và hí hửng rời khỏi nhà đi đến trường. Trong khi đó bà mẹ ở nhà bắt đầu nhồi bột làm thứ bánh ngọt mà con bà ưa thích nhất, để khi con bà từ trường học về, bà sẽ dọn ra với ly sữa tươi mát. Bà tưởng nghĩ tới cảnh con bà sẽ trở về với hai bàn tay trắng, sẽ không ai tặng cho cậu bé một tấm thiệp nào, chắc cậu sẽ buồn lắm thì ít ra những cái bánh ngọt và ly sữa tươi mát của bà sẽ là niềm an ủi lớn cho con.

Trước giờ tan học, bà mẹ đã dọn sẵn bánh ngọt và ly sữa ngon trên bàn rồi ngồi đợi. Khi vừa nghe tiếng trẻ cười nói vang lên từ ngoài đường, bà liền đến gần cửa sổ, nhìn ra ngoài. Những gì bà đoán không hề sai, trong khi các bạn vui vẻ cười cười nói nói với nhau phía trước. Như thường lệ, Sơn, con bà, vẫn lủi thủi bước đi phía sau, nhưng hôm nay xem như cậu bé lại bước nhanh chân về nhà hơn, bà thầm nghĩ thế nào con bà cũng sẽ oà lên khóc khi vừa bước chân về tới nhà với hai bàn tay trắng, không một tấm thiệp xuân nào hết. Bà mẹ ngậm ngùi nuốt nước mắt và vội vàng lên tiếng khi con bà vừa về tới cửa.

- Này con, mẹ đã làm bánh con thích, và dọn sữa sẵn cho con đây này.

Nhưng xem ra cậu bé đang bận tâm suy nghĩ đến chuyện gì khác và hầu như không nghe bà nói gì, gương mặt cậu bé vui vẻ khác thường và hiên ngang bắt đầu nói:

- Không sót một ai cả.

Nghe vậy, bà mẹ càng thêm buồn, bà ngạc nhiên thắc mắc, nhưng cậu bé sung sướng nói thêm:

- Mẹ ơi! May mắn quá, con đã không quên sót một người bạn nào trong lớp của con cả. Năm nay tất cả những người bạn của con đều đã nhận được thiệp mừng tết của con rồi.

*

* *

Quí vị và các bạn thân mến,

Cử chỉ tốt đẹp và thái độ thản nhiên vui mừng của cậu bé Sơn trên đây quả là một bài học sâu xa về tình thương. Tuy Sơn còn nhỏ tuổi và vốn là người nhát sợ, thua kém, bị chúng bạn khinh thường và cho ra rìa. Nhưng cậu bé đã sớm hiểu được tình bạn là gì, và thế nào là biết yêu thương thật. Với tâm hồn đơn thành, cậu bé không tìm kiếm sự vui mừng vì được chúng bạn thương mến hoặc nhớ ơn. Hơn thế nữa, cậu bé chỉ cảm được sự vui mừng sung sướng vì đã yêu thương tất cả mọi người bạn đã không quên sót một ai, và đã không làm phiền lòng một ai cả.

Lạy Chúa là nguồn tình yêu, là thác nước không bao giờ cạn, càng tuôn đổ lại càng thêm tràn đầy không bao giờ bị vơi mất. Xin giúp con can đảm chấp nhận bí quyết hạnh phúc của con đường yêu thương là: cho đi thì có phúc hơn nhận lãnh.

Xin giúp con luôn biết sẵn sàng cho đi cách nhưng không, và đừng bao giờ xao xuyến đau buồn khi chỉ nhận được hai bàn tay trắng, hoặc bị khinh thường như con số không vậy. Amen.

 

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page