Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (1)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 105 -

Tình Người

 

Trong tác phẩm có tựa đề: "Hãy lớn lên chứ đừng già" có ghi lại kinh nghiệm của một bác sĩ ở New York bên Hoa kỳ như sau:

Ông tình nguyện đến phục vụ tại một bệnh viện dành cho những người mà người ta gọi là hết thuốc chữa. Bệnh viện này có đủ mọi phương pháp tối tân và nhân viên tài ba, chỉ có những bệnh nhân nào mắc chứng bệnh bất trị mới được vào đây. Vị bác sĩ này kể lại như sau:

Khi mới vô làm trong bệnh viện, tôi tự hỏi mình đến đây để làm gì? Những bệnh nhân ấy đã hết hy vọng sống như người bình thường rồi, họ là những người vô dụng đối với xã hội và ngay cả đối với chính họ. Sao tôi không dùng năng lực của tôi để đến với những bệnh nhân còn hy vọng sống, mà tôi lại đem hết khả năng để săn sóc những người bị xã hội đẩy ra ngoài lề ấy? Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của họ, tôi sẽ bị câu hỏi ấy ám ảnh: Tại sao tôi lại phí tiền và phí thì giờ cho một công việc vô ích như thế?

Một hôm, tôi tìm ra được lý do, lý do đó rất đơn giản: "Những bệnh nhân này là những con người như chúng ta". Nếu có một con chó đau ốm và chết thì những con chó khác vẫn thản nhiên đi qua. Loài ngườ thì khác, đã là người thì có những quyền được đối đãi như một con người. Nếu ta không chú ý tới một người nào đó vì người đó mắc một chứng bệnh bất trị thì ta mất đi tư cách làm người của chúng ta và không hơn gì thú vật. Hitler đã quên đi điều đó cho nên đã chủ trương tiêu diệt những người già nua, điên khùng, mắc những chứng bệnh bất trị, biện lý do họ là những người vô dụng trong guồng máy quốc gia của ông. Chính sách dã man đó làm cho thế giới văn minh bất bình. Chính vì nhận thấy rằng: nhiệm vụ căn bản của tôi là tận lực cứu chữa cho nhân loại mà tôi không cần biết bệnh nhân đó có hy vọng hết bệnh hay không. Cũng với tư cách đó mà tôi mới có thể trở thành một y sĩ tài ba hơn, và hơn thế nữa thành một con người có tư cách hơn.

*

* *

Quí vị và các bạn thân mến,

Con người không chỉ là xương, là thịt, là hổn hợp của những hóa chất, con người không chỉ là cây cỏ hay muông thú, có một mối dây vô hình nào đó ràng buộc con người với nhau đến độ cái lẽ thường thúc đẩy con người giúp đỡ nhau, nhưng dẫu cho cái lẽ thường này thúc đẩy đôn đốc ta làm việc thiện thì ta cũng cần phải bồi dưỡng chính tâm linh mình trước đã, thiếu sức mạnh tâm linh thì con người cũng bệnh hoạn không kém gì một thân xác thiếu ăn.

Ngày nay, khoa tâm lý trị liệu càng lúc càng chứng minh rằng: muốn có một cuộc sống vui vẻ khỏe mạnh, con người cần có niềm tin nơi Thiên Chúa, mà cầu nguyện là phương tiện để giúp ta thấy rằng Thiên Chúa là năng lực thiết yếu của cuộc sống. Cầu nguyện không chỉ là xin điều mình muốn, nó là một cách giúp cho tâm hồn được nghỉ ngơi để đón tiếp một ý chỉ cao hơn ý chí của ta, để đẩy lui những cảm xúc tiêu cực nơi con người của ta, và thay thế bằng những cảm xúc tích cực. Cầu nguyện như vậy là để được nên người hơn, để trưởng thành hơn.

Lạy Chúa Giêsu, khi các môn đệ xin Chúa dạy cho biết cầu nguyện. Chúa đã dạy cho các ngài Kinh Lạy Cha. Ðó là tất cả tâm tình và cuộc sống của Chúa.

Xin cho chúng con luôn biết cầu nguyện bằng chính tâm tình ấy của Chúa. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page