Kẻ Mất Người Ðược

(Ðể cái mất đi trở thành cái đáng yêu)

 

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia

 

Có một lão ông

lúc xe lửa đang chạy,

vì không cẩn thận

nên một chiếc giày mới mua rớt bên ngoài cửa sổ.

Những người chung quanh đều lấy làm tiếc rẻ.

Không ngờ,

ông lão ấy lập tức đem chiếc giày còn lại quăng ra ngoài cửa sổ,

khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc.

Ông lão giải thích:

"Chiếc giày còn lại này, dù cho nó quý đến mấy

thì đối với tôi cũng là vô dụng,

nếu có người nhặt được đôi giày này thì có thể mang được!"

Hiển nhiên,

hành vi của ông lão đã có giá trị trong phán đoán:

khư khư bảo thủ, chi bằng từ bỏ quả đoán.

 

Chúng ta đều có một thứ quan trọng nào đó,

nếu mà nó mất đi,

thì phần lớn ở trong lòng cảm thấy xót xa như có một bóng đen chụp xuống.

Truy cứu kỹ nguyên nhân của nó,

do bởi vì chúng ta hoàn toàn không điều chỉnh trạng thái của tâm hồn,

khi đối diện với sự mất mát,

mà trong tâm không muốn chấp nhận sự mất mát

thế là ngập sâu xuống không ngoi lên được và nó đã không tồn tại.

Trên thực tế,

vì bị mất mát mà ảo não, chi bằng nhìn thẳng vào hiện thực.

Hãy xoay qua một góc độ khác, cần tạo ra một cái nhìn khác:

có lẽ cái quan trọng mà anh đã mất đi, thì nay có người khác đang gìn giữ nó.

Fuskin đã viết trong một bài thơ:

"Tất cả đều là tạm thời, tất cả đều mất đi,

hãy để cái mất đi trở thành cái đáng yêu".

Có lúc,

cái mất đi không nhất định là thương đau,

nhưng trở thành một thứ rất đẹp;

mất đi không nhất định là mất mát,

nhưng cũng có thể là dâng hiến.

Chỉ cần chúng ta bao dung, tích cực lạc quan

thì cái mất đi cũng sẽ trở thành cái đáng yêu...

 

Taiwan, ngày 02.02.2004

Sr. Bùi Thị Sen sưu tầm từ bài viết bằng tiếng Hoa

Lm. Giuse Maria Nhân Tài chuyễn dịch ra tiếng Việt.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page