Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

Linh Mục Juse Maria Nguyễn Nhân Tài, CSJB. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


Ngày 22.05.2002

 

Mua Nhầm Phượng Hoàng Giả

 

Ở đất Sở có một người gánh một gánh chim trĩ, người đi đường hỏi:

- "Ðây là chim gì?"

Người gánh chim trĩ nói dối:

- "Phượng hoàng".

Người đi đường nói:

- "Tôi nghe nói đến phượng hoàng từ lâu rồi, cho đến hôm nay mới thật sự thấy tận mắt, anh có dám bán không?"

Người gánh chim trĩ nói: "Có thể!"

Người đi đường bèn lấy một ngàn đồng tiền để mua, người gánh chim trĩ cố ý không bán, người đi đường tăng giá tiền gấp đôi mới mua được "phượng hoàng", chuẩn bị đem đi dâng tặng cho Sở vương, bởi vì đường đi rất xa, nên sau mấy ngày đi thì "phượng hoàng" chết mất tiêu. Người đi đường không vì thế mà tiếc hai ngàn đồng, chỉ hận là không thể dâng tặng cho Sở vương mà thôi.

Ðến quốc đô, mọi người đều quay lại nhìn nhìn, đều cho rằng đó chính là phượng hoàng, rất là quý báu, phải tìm cách dâng tiến Sở vương. Sở vương nghe được chuyện ấy, rất cảm kích lòng thành của người đi đường đối với mình, liền cho triệu anh ta vào. Ban cho anh ta số tiền gấp 10 lần số tiền mà anh ta mua "phượng hoàng".

                                                                            (Tiếu lâm)

 

Suy tư:

Người Việt Nam chúng ta có câu nói như sau để "chê" mấy người có lòng thật thà: "Thật thà là cha thằng dại"; "Thật quá hóa ngu". Tôi không hiểu tại sao lại có câu nói ấy?

Nhưng thật ra, người thật thà không phải là họ dại, mà vì họ không có lòng tham, không có tâm hồn bon chen với mọi người, và cũng không thèm tranh chấp với ai. Nếu đem cái thật thà ra mà đọ với sự ma lanh tham lam của người đời, thì đúng là "cha thằng dại" thật, nhưng như thế thì có ích gì cho phần rỗi đời đời chứ?

Chúa Giêsu đã dạy chúng ta: "Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Ðất Hứa làm gia nghiệp (Mt 5, 4). Hiền lành cũng là thật thà, bởi vì người hiền lành thì không đi gây hấn với người khác, không giành giựt của ai điều chi, nên họ không gây chiến với ai. Họ không tham của cải đời này, nên họ được gia nghiệp ở trên trời; vì không ma giáo tranh đua để giành giựt chức quyền địa vị ở đời này, nên họ được chúc phúc...

Còn những người luôn dùng tài trí thông minh, khôn khéo của mình để ức hiếp, khinh chê những người công chính thật thà, thì sách Huấn Ca đã nói như sau:

      "Có cái khôn khéo đáng ghê tởm,

        người thiếu khôn ngoan là kẻ ngu đần.

        Thà trí hiểu biết kém mà biết kính sợ,

        còn hơn khôn khéo mà vi phạm lề luật.

        Có cái khôn khéo tinh vi mà lại bất công,

        có kẻ tráo trở nhân nghĩa để đem lẽ phải về mình.

        Có kẻ xấu (bên ngoài) thì lom khom, rầu rĩ,

        Mà (trong) lòng lại đầy xảo trá mưu mô" (Hc 19, 23-26).

Theo con mắt của người đời, người thật thà nhất là những người "dâng mình làm tôi tớ Ðức Chúa Trời", đó chính là những người tu trì, những linh mục, nam nữ tu sĩ, bởi vì các đấng bậc ấy đã bỏ hết mọi sự mà đi làm môn đệ Chúa. Vậy thì khi đã bỏ hết mọi sự mà theo Chúa, thì đâu cần phải tranh chấp chi những quyền hành, những của cải thế gian, đâu cần chi phải giành giựt miếng ăn, và càng không tự cao tự đại hay hơn thua với người khác. Tóm lại, đã là những người theo chân Chúa thì phải là những người thật thà và hiền lành nhất vậy.

 

                                                                                Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

                                                                                (dịch và viết suy tư)


Back to Home Page