Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

Linh Mục Juse Maria Nguyễn Nhân Tài, CSJB. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


Ngày 4.4.2002

 

Chim Cánh Cụt Không Biết Lạnh

 

Chim cánh cụt đi bên bờ biển xích đạo, tứ cố vô thân, chỉ cảm thấy gió biển lặng lẽ, khí lạnh kinh người, một cảm giác thê lương tận đáy lòng nó tự nhiên bùng lên.

Ðến nam cực, nó cùng các bạn cùng lớp vui đùa đánh đáo, tương thân tương trợ "liền một khối" (1), mà nó không cảm thấy mình đang đứng trên một tảng băng nguyên vẹn lạnh như cắt, nó hỏi Chúa Tạo Vật:

- "Lạ thật, khi con ở nam cực không cảm thấy lạnh, vậy mà tại sao lúc ở xích đạo toàn thân cứ run lên cầm cập?"

Chúa Tạo Vật không cầm được tiếng cười:

- "Bé con, có những lúc lạnh, không nhất thiết phải liên quan với thời tiết, nhưng có quan hệ với sự cô đơn".

                                                                                    (Hạnh Lâm Tử)

 

Suy tư:

Xích đạo thì nóng vô cùng, nhưng cảm thấy lạnh lẽo vì sự cô đơn.

Nam cực thì lạnh vô cùng, nhưng cảm thấy ấm áp dễ chịu, bởi vì không cô đơn, bởi vì có bạn bè vui đùa.

Con người ta khi vắng người tình thì không phải thấy cô đơn lạnh lẽo đó sao? Mùa xuân trời đẹp, chim ca bướm lượn, ai ai cũng vui vẻ đón xuân, mà mình thì lại rĩ rã ca bài: "mùa xuân cô đơn", như thế có phải là thời tiết không? Chắc chắn là không.

Tâm hồn của chúng ta cũng có lúc cảm thấy cô đơn, không phải vì thất tình, cũng không phải vì vắng xa người yêu, mà là vắng bóng Thiên Chúa ở trong tâm hồn mình. Ở đâu vắng bóng Thiên Chúa, ở đó sẽ có hận thù ghét ghen, mà hận thù ghét ghen không phải là bóng đêm của tội lỗi sao? Vắng bóng Thiên Chúa, là vì chúng ta chọn vật chất, danh vọng, quyền uy, rồi đem Thiên Chúa quăng ra ngoài đường, và long trọng rước ma quỷ vào làm chủ trong tâm hồn của mình.

Khi trong lòng chúng ta có Thiên Chúa, tràn ngập ân sủng của Ngài, thì chúng ta sẽ không còn cô đơn, không còn cảm thấy lạnh lẽo dù thời tiết nóng như thiêu, lạnh như cắt.

Và khi chúng ta có Chúa ở trong lòng, thì dù bị đày ra ngoài nam cực hay tận xích đạo, hay bị tù biệt giam, thời tiết nóng hay lạnh, hoặc nghèo rớt mồng tơi, thì cũng chẳng nhằm nhò chi với chúng ta.

Khi tâm hồn chúng ta vắng bóng Thiên Chúa, thì dù sống trên đống của cải giàu sang, trên mọi danh vọng, thì cũng cảm thấy cô đơn và bất an.

Thiên Chúa là ánh quang huy hoàng rọi sáng tâm hồn mọi người, tôi có vui lòng đón nhận ánh sáng ấy hay không?

 

                                                                                Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

                                                                                (dịch và viết suy tư)

-------------------------------------------------

Ghi chú:

  (1) Ý nói "rất đoàn kết".

 


Back to Home Page