Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

Linh Mục Juse Maria Nguyễn Nhân Tài, CSJB. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


Ngày 3.4.2002

 

Chuột Túi Và Người Hành Khất

 

Trong rừng sâu xuất hiện một người hành khất.

Hình dung tiều tuỵ, áo quần rách bươm, toàn thân còn toả ra một mùi khác lạ, mọi người thấy nó mà phát ghét, chỉ sợ tránh không kịp.

Nếu thực sự tránh không kịp, thì buộc lòng phải cho nó vài đồng để nó cút cho khuất mắt.

Lúc người hành khất đến trước mặt chuột túi, chuột túi lục... túi khắp cả người, sau đó áy náy nói:

- "Này bạn, xin lỗi ạ, tôi cũng nghèo như bạn vậy !"

Chẳng ngờ, người hành khất xiết chặt tay của nó, liên tục nói tiếng cám ơn.

Chuột túi không hiểu, bèn hỏi Chúa Tạo Vật:

- "Quái lạ, con không cho anh ta cái gì cả, mà tại sao anh ta còn cám ơn con?"

- "Không phải đâu bé con" - Chúa Tạo Vật nói tiếp: "Con đã cho anh ta cái tốt nhất: Tình bạn và sự cao qúy".

                                                                                (Hạnh Lâm Tử)

 

Suy tư:

Con người ta, cao quý nhất là tấm lòng, đem tấm lòng biếu tặng cho người khác đó là món quà vô giá.

Thánh Marinô Giám Mục đã cắt tấm áo choàng của mình để đắp cho người hành khất, Thiên Chúa đã hiện ra và cám ơn ngài.

Có nhiều người nói: Tôi muốn giúp đỡ người khác lắm, nhưng tôi cũng nghèo như họ. Bạn không thể nghèo túng đến nỗi một nụ cười cũng không có? Bạn có thể không có một đồng xu dính túi, nhưng một cái bắt tay, một lời hỏi han, mà cũng không có nữa hay sao?

Có một giáo dân trong xứ tôi bị bệnh, các đoàn thể rủ nhau đi thăm, có một ca viên vì bận học hành không cùng đi được, tối lại anh ta rủ thêm vài cô cậu học trò đến thăm, anh ta xin lỗi vì không cùng đi với đoàn thể được, bệnh nhân nói: "Khỏi lỗi với phải, nghe tiếng mầy cười là vui lắm rồi".

Tiếng cười hơn 10 thang thuốc bổ, thế thì tại sao ta không đem "10 thang thuốc bổ" ấy tặng cho tha nhân? Suy xa hơn một chút, thang thuốc bổ thì chỉ có bệnh nhân là có lợi, còn tiếng cười thì cả bệnh nhân, người coi bệnh, và những người chung quanh đều có lợi: họ vui vẻ thoải mái.

Vậy thì, đừng nói là tôi không có gì để tặng cho tha nhân, chúng ta không có tiền bạc vật chất, nhưng nụ cười, cái bắt tay, lời thăm hỏi.v.v... thì chúng ta không thiếu, phải không các bạn?

Ðó là những món quà của tình người rất là cao quý.

 

                                                                                        Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

                                                                                        (dịch và viết suy tư)

 


Back to Home Page