Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

Linh Mục Juse Maria Nguyễn Nhân Tài, CSJB. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


Ngày 24.3.2002

 

Thế Giới Của Giun Ðất

 

Chúng nhân đều chế giễu giun đất:

- "Mày không có tai, không thể nghe".

- "Mày không có chân, không thể đi".

- "Mày không có cánh, không thể bay".

Giun đất khóc lớn, báo cáo với Chúa Tạo Vật:

- "Tại sao Ngài đem cái hèn mọn thấp kém, mà tạo nên con như thế này, không có một tí gì là tốt cả..."

- "Bé con, bản thân của sinh mệnh là không có phân biệt cao thấp, quý tiện". - Chúa Tạo Vật buồn sầu nói tiếp: "Ta không coi nhẹ con, tại sao con lại coi nhẹ mình?"

- "Nhưng con vừa mù vừa điếc, không biết bay, không biết chạy. Ngài tạo nên con có gì là hay, có gì là lợi chứ?"

- "Con tiêu hoá rác rưởi để bùn đất tơi xốp, đầy tràn sức sống, vạn vật cứ thế mà sinh dưỡng không ngơi, làm sao có thể nói là không có gì là tốt chứ?"

- "Nhưng, nhưng..." - Giun đất sụt sùi nói: "Chúng nó đều chế nhạo con..."

- "Có mắt chỉ nhìn thấy mình, có tai chỉ nghe được mình, có chân chỉ vì mình mà chạy vội chạy vàng, có cánh chỉ bay lượn nơi thế giới của mình..." - Chúa Tạo Vật than thở nói tiếp: "Như thế thì cũng như là vừa đui vừa điếc, vừa què vừa thọt; có và không có, thì có gì là khác biệt chứ?"

                                                                                (Hạnh Lâm Tử)

 

Suy tư:

Anh sinh viên bạn của tôi thời đại học, từ quê hương Bạc Liêu lên thành phố Saigon học ở trường Ðại học Mở - Bán công, đã viết thư cho người yêu: "Anh sinh ra nhằm ngôi sao xấu, cho nên yêu em mà không dám nói, anh chỉ sợ nói ra rồi em lại cho anh là người đèo cao..." (cám ơn anh bạn của tôi đã cho phép tôi mượn đoạn thư này).

Tôi đã nói với anh bạn: "Cái gì mà ngôi sao xấu với ngôi sao đẹp, nếu anh thật tình yêu cô ta, thì anh chính là ngôi sao đẹp nhất, nhưng nếu anh giả vờ yêu cho "qua ngày đoạn tháng" ở cái thành phồ này, thì anh là một ngôi sao xấu xí nhất trần gian". Cuối cùng anh ta trở thành ngôi sao tốt, anh học giỏi, hiền, và hay mặc cảm, tình yêu của anh đã được đáp trả, tôi nói đùa với họ: "Hai đứa tụi bay thật hết ý!". Không biết sau khi tôi ra nước ngoài tu nghiệp, chúng nó như thế nào?

Mặc cảm thường thấy mình thua thiệt mọi thứ, rồi dẫn đến tình trạng thiếu tự tin vào mình, rồi oán trời trách người. Các bạn trẻ ở ngôi trường mù Nguyễn Ðình Chiểu khi sinh hoạt hát hò, đi lại, nếu không để ý thì đố ai mà nhận ra được họ là những người khiếm thị, các bạn ấy vui chơi, đàn hát cứ y như là người sáng mắt vậy...

Ở đời có những người sáng mắt nhưng lại cứ muốn mình đui: đi trên đường phố, thấy cụ già qua đường giữa dòng xe cộ đông đúc mà làm ngơ như không thấy họ; thấy một phụ nữ tay ẳm con, tay xách hành lý nặng nề đi cho kịp chuyến xe, nhưng họ làm như không thấy...

Cũng có những người lành lặn tay chân, nhưng hình như họ muốn làm người tàn phế. Ðôi chân của họ thích đi đến nơi nhà hàng máy lạnh, cà phê "gác tay", nơi hút xì ke... có phải là họ muốn cụt tay cụt chân không?

Có những người nhà ở cách nhà thờ chỉ có...100 mét, nhưng cả năm đi không đến nơi, mà những chổ vui chơi nổi tiếng nào, dù xa đến đâu, cũng không vắng mặt họ, thì có chân cũng như không có rồi vậy!

Vậy thì, mặc cảm, tự ti, buồn vì mình thua kém người khác đều không quan trọng. Quan trọng là tâm hồn của chúng ta có đui mù, có tật nguyền hay không mà thôi...

Kitô hữu là người luôn lạc quan, luôn vui vẻ, vì niềm tin của họ đã được gắn chặt vào Ðức Kitô Phục Sinh - vị cứu tinh của nhân loại.

 

                                                                                    Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

                                                                                    (dịch và viết suy tư)

 


Back to Home Page