Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

Linh Mục Juse Maria Nguyễn Nhân Tài, CSJB. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


 

Ngày 16-2-2002

 

Cuộc Ðời Của Hoa Sen

 

Thời gian trôi qua như đang bay, sen bắt đầu già.

Sen thấy hồng nhan thay sắc, da dẻ dần dần mất đi vẻ bóng mịn; sen cho là tài hoa không trở lại, cuộc đời như bóng ngã về tây, nó cảm thấy bi ai sợ hãi. Lẽ nào cuộc sống kết thúc không tiếng tăm, không hơi thở như thế này sao? Ðâu là những vẻ vang? Ðâu là những tiếng vỗ tay?

Nó cầu cứu với Chúa Tạo Vật, Chúa Tạo Vật nhìn nó dịu dàng nói:

- "Này con, đó là con đường mà mỗi sinh mệnh phải đi qua".

Sen vẫn phản kháng đến cùng:

- "Nhưng không phải Ngài nói sinh mệnh là vĩnh hằng sao?"

Chúa Tạo Vật khẽ mĩm cười, nói:

- "Huyền dịu của sinh mệnh là ở đây: không có sống thì không có chết. Không có chết thì không có sống".

Trong mình thế lực đang tàn tạ, ngã lòng, dung nhan đẹp đẽ của sen đã bị tróc ra tàn rụng. Trong tuyệt vọng vô cùng, sen đột nhiên phát hiện nhụy hoa nho nhỏ tự thành hình trong nó. Sen bắt đầu hiểu rõ lời của Chúa Tạo Vật: chỉ có đi qua sự chết, mới có thể trở lại sự sống.

Sau khi cánh hoa cuối cùng theo gió mà đi, sen đã hài lòng, nở một nụ cười mà tạ thế.

Ðầu xuân năm nay, trong hồ nước mọc lên vô số là hoa sen mới, mát mẻ không bẩn, tiếp tục đón nhận một mùa phong tao.

                                                                                (Hạnh Lâm Tử)

 

Suy tư:

Ai cũng có một thời được yêu và một thời để... bị ghét.

Ai cũng có một thời đẹp đẽ và một thời bị... xấu đi.

Yêu và ghét của thế gian thì không đáng ngại, bởi tình yêu của thế gian thì chóng tàn mau phai, và cái ghét của thế gian cũng không làm cho chúng ta mất đi ơn nghĩa với Chúa.

Chúa Giêsu đã bị cái yêu cái ghét của người đời đóng đinh trên thập giá. Nhưng Ngài đã không vì thế mà đánh mất mục đích của mình: cứu chuộc nhân loại.

Ngài đã từ cái chết đi qua sự sống và trở thành Ðấng Hằng Sống.

Cái chết của chúng ta ở ngay trong cái ghét của thế gian, và khi chúng ta chấp nhận chết đi, nghĩa là khi tôi chấp nhận sự ghét ghen của người thế gian dành cho tôi cách vui vẻ mà không phàn nàn, trách móc, thì sự sống của Thiên Chúa đang dần dần hình thành trong chúng ta, nghĩa là chúng ta đã từ từ cảm nghiệm được ân sủng của Thiên Chúa đang hoạt động trong tâm hồn mình, làm cho chúng ta can đảm vươn lên, đi tới.

Phải qua sự chết, mới được phục sinh.

Phải biết chấp nhận sự ghét ghen của người thế gian, mới có được một tình yêu chân thật không giả dối.

 

                                                                                Lm. Nhân Tài, csjb.

                                                                                (dịch và viết suy tư)

 


Back to Home Page