29
Tháng Giêng
Ðứng
Núi Này Trông Núi Nọ
Một
tác giả nọ đã kể lại một câu chuyện ngụ ngôn về con lừa,
con rùa và một con ruồi mà tuổi thọ chỉ vỏn vẹn một ngày
như sau: Nhận thấy kiếp sống của mình quá vắn vỏi, con ruồi
đã than thân trách phận như sau: "Nếu tôi có được nhiều
thì giờ hơn, thì có lẽ mọi sự sẽ dễ dàng hơn. Các bạn
cứ nghĩ xem: chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ, tôi phải sinh ra,
phải lớn lên, phải học hỏi kinh nghiệm, phải vui hưởng cuộc
sống, phải đau khổ, phải già rồi cuối cùng phải chết? Tất
cả chỉ diễn ra trong vòng 24 tiếng đồng hồ".
Con
lừa quanh năm ngày tháng chỉ bị đày đọa trong những việc
nặng nhọc thì lại than vãn: "Giả như tôi chỉ có 24 tiếng
đồng hồ để sinh ra, để sống thì có lẽ tôi sẽ hạnh phúc
hơn, bởi vì cái gì tôi cũng nếm thử được một chút và
cái gì tôi cũng chỉ phải chịu đựng trong một khoảnh khắc".
Ðến
lượt con rùa, nó phát biểu như sau: "Tôi không hiểu
được các bạn. Tôi đã sống được 300 năm nhưng tôi vẫn
không thấy đủ giờ để kể hết những kinh nghiệm tôi đã
trải qua. Khi được 200 tuổi, tôi chỉ ước mơ được chết
cho xong. Tôi thương hại chú ruồi, nhưng tôi lại ghen với ông
bạn lừa".
Sau
khi đã kể cho nhau nghe kinh nghiệm sống của mình, xem chừng như
không thấy ai thỏa mãn kiếp sống của mình. Người thì than
phiền sống quá ngắn, người thì ngán ngẩm vì sống quá lâu.
Cuối cùng, ba chú mới rủ nhau đến vấn kế con nhện, vì con
nhện vốn được xem là một con vật khôn ngoan. Sau khi nghe mọi
lời kể lể, con nhện mới dõng dạc ban cho mỗi con một lời
khuyên. Với con rùa, nó nói như sau: "Hỡi lão rùa già,
đừng than phiền nữa. Hỏi thử có ai được giàu kinh nghiệm
cho bằng lão chưa?".
Quay
sang con ruồi, con nhện ra lệnh: "Hỡi chú ruồi, chú cũng
đừng than thân trách phận nữa. Hỏi thử có ai có nhiều
trò vui cho bằng chú không?".
Với
chú lừa, thì xem ra lời cảnh cáo của con nhện có vẻ nặng
nề hơn cả: "Còn đối với ông bạn lừa, tôi không có
lời khuyên nào cho ông bạn cả. Oâng bạn là người bất mãn
suốt đời. Oâng bạn vừa muốn được sống lâu như lão rùa
lại vừa muốn sống ngắn ngủi như chú ruồi. Trời nào có
thể làm vừa lòng chú".
Câu
chuyện ngụ ngôn trên đây có thể nói lên sự bất mãn thường
xuyên trong tâm hồn của con người. Thất bại hay thành công,
nghèo hèn hay sang trọng, dốt nát hay thông minh, bệnh tật hay
khỏe khoắn. Xem chừng như không bao giờ con người cảm thấy
hoàn toàn hài lòng với chính mình, với người khác và với
cuộc sống. Con người dễ dàng đứng ở núi này nhìn sang núi
nọ. Tựu trung, có lẽ sự bất mãn là biểu hiện của một
thiếu sót lớn lao trong tâm hồn con người: đó là thiếu sót
Tình Yêu. Có tình yêu, người ta sẽ không còn bất mãn. Có
tình yêu, xem chừng người ta cũng không màng đến thời gian.
Một tác giả nào đó đã nói: "Thời gian qúa chậm đối
với những kẻ chờ đợi và sợ hãi. Thời gian lại quá
dài đối với những kẻ than phiền. Nhưng với những người
đang yêu, thì thời gian không còn nữa".
Phải chăng tình yêu không là liều thuốc để chữa trị căn bệnh bất mãn trong lòng người? Có chấp nhận chính mình, có yêu thương chính mình, chúng ta sẽ không còn phải than thân trách phận nữa. Có yêu thương tha nhân, chúng ta sẽ thấy được tha nhân là nguồn hạnh phúc của mình. Có yêu đời, chúng ta mới thấy đời dễ thương.