01 Tháng Giêng
Chiếc Mốc Thời Gian
Cứ ở mỗi cuối năm, hoặc ở khởi đầu của một
năm mới, một thập niên mới, một kỷ nguyên mới, tạp chí
Time có thói quen chọn một người nổi bật nhất trong lịch sử
nhân loại để làm một cái mốc cho thời gian.
Lần đầu tiên, năm 1927, phi công Hoa Kỳ tên là
Charles Lindbergh đã được chọn làm người của năm. Viên phi
công này là người đầu tiên trong lịch sử nhân loại đã
thực hiện một chuyến bay liên tục từ New York sang Paris. Người
của năm không phải chỉ là một đấng mày râu, mà ngay cả
phái yếu cũng được chọn vào danh dự ấy. Trước kia, có
nữ hoàng Elizabeth đệ nhị, và năm 1986, tổng thống Aquino của
Phi Luật Tân cũng đã được chọn làm người của năm.
Có đàn ông, có đàn bà. Có những người xây dựng
Hòa bình như Mahatma Gandhi, như martin Luther King, mà cũng có những
người chỉ biết gây đau thương tang tóc cho nhân loại như
Stalin, như Hitler, như Ðặng Tiểu Bình cũng đã từng được
chọn làm người của năm.
Gần đây, thế giới nhìn vào chủ tịch Gorbachov như gương
mặt nổi bật nhất của lịch sử nhân loại. Năm 1987, ông
được chọn làm người của năm vì đã xuất hiện như một
biểu tượng của Hy vọng cho Liên Xô. Và với những thay đổi
sâu rộng trong khối Ðông Âu do chính sách đổi mới của ông
mang lại, ông được chọn làm người của năm 1989. Nhưng tạp
chí Time còn đi xa hơn nữa khi tặng cho ông danh hiệu "Người
của thập niên 80". Trước kia, năm 1949, thủ tướng nước
Anh là Winston Churchill cũng đã được chọn làm người của nửa
thế kỷ.
Thời gian sẽ vô nghĩa và trống rỗng, nếu không
được liên tục bằng những cái mốc của lịch sử. Con người
cần có những chiếc mốc ấy để nhìn lại quá khứ và dự phóng
cho tương lai.
Người
Kitô sống giữa thế giới không thể không dựa vào những
chiếc mốc thời gian ấy. Nhưng chúng ta không nhìn vào những
chiếc mốc thời gian ấy với đôi mắt bàng quan, hoặc tệ hơn
nữa, bằng cái nhìn bi quan. Trong đức tin, tất cả được nhìn
bằng đôi mắt lạc quan, bởi vì chúng ta tin rằng Thiên Chúa
là chủ của lịch sử, Thiên Chúa luôn có mặt trong lịch sử
con người. Tin vào sự hiện diện và hướng dẫn ấy của
Thiên Chúa, chúng ta nhìn vào những chiếc mốc của thời gian
như những dấu hiệu của Hy vọng. Ngay cả trong thất bại, rủi
ro, tang tóc, thương đau, người Kitô cũng luôn nhận ra những
dấu chỉ của Hy vọng. Tất cả mọi biến cố xảy đến đều phải
được nhìn trong ánh sáng phục sinh của Ðức Kitô. Cái chết
đau thương và nhục nhã của Ngài trên thập giá không phải
là ngõ cụt, là đường cùng, là tăm tối mà là đường
dẫn về Ánh Sáng.
Tin
tưởng ở sự hiện diện của Thiên Chúa trong từng phút giây
của cuộc sống và lịch sử con người, cái mốc thời gian của
chúng ta có lẽ không phải là đơn vị của năm, thập niên,
mà là từng phút giây của Hiện tại. Và người được chúng
ta chọn cho từng phút giây ấy phải là Thiên Chúa, chủ của
thời gian, chủ của lịch sử.
Xin chọn Người làm trung tâm điểm của cuộc sống, xin chọn Người làm Sự Sống, xin chọn Người làm Lý Tưởng, xin chọn Người làm Cảm Hứng, xin chọn Người làm cho tất cả cho cuộc đời, xin chọn Người trong từng phút giây của cuộc sống.