13
tháng Giêng
Tiếng
Chó Sủa
Những
người có chức vụ và quyền hành trong bất cứ xã hội nào
cũng thường bị chỉ trích và chống đối.
Có
một nhà lãnh đạo quốc gia kia thường bị những người đối
lập tấn công và thóa mạ một cách bất công, nhưng lúc nào
ông ta cũng tỏ ra bình thản như không có gì xảy ra. Một hôm,
có người bạn hỏi lý do tại sao ông có thể tỏ ra bình tĩnh
được trước không biết bao nhiêu khiêu khích của người
khác, ông đã giải thích như sau:
"Tôi
đã học được bí quyết giữ bình tĩnh ngay từ lúc nhỏ. Chúng
tôi sống bên cạnh một nhà láng giềng có nuôi một con chó
khó tính. Cứ mỗi lần trăng tròn, con chó lại sủa một cách
giận dữ vô căn cứ, có khi cơn sủa của nó kéo dài đến
cả tiếng đồng hồ. Tất cả những người xung quanh đều tỏ
ra bực bội đối với con vật khó tính ấy, chỉ trừ có người
chủ của nó. Ông không bao giờ tỏ ra bực bội, bởi vì ông
ta là một người điếc.
Tất
cả bí quyết của tôi nằm ở đó. Trăng sáng, con chó sủa.
Một lúc sau, nó lại mỏi mệt và thôi sủa mặc dù trăng vẫn
cứ sáng".
Kiên
nhẫn chịu đựng thường bị xem như một thể hiện của tính thụ
động, tiêu cực. Có người còn gọi đó là nhân đức của
người nghèo. Thế nhưng, trong cuộc sống, nhất là trong hoàn
cảnh hiện tại, có lẽ chúng ta cần đến nhân đức này hơn
bao giờ hết.
Thiên
Chúa là Ðấng kiên nhẫn. Kiên nhẫn vẫn là nét đặc thù
trong công trình sáng tạo của Ngài. Chúng ta có biết rằng trái
đất của chúng ta có bao nhiêu tuổi chưa? Các nhà địa chất
nói với chúng ta rằng trái đất đã được cấu tạo qua từng
thời kỳ kéo dài đến cả triệu triệu năm. Ðịa chất học
quả thực là môn học của sự kiên nhẫn của Thượng Ðế.
Thiên Chúa luôn tỏ ra kiên nhẫn đối với con người. Toàn
bộ Cựu Ước là một quyển ký lục về những nhẫn nhục chịu
đựng của Thiên Chúa đối với sự yếu đuối, khờ dại cũng
như hung bạo của con người. Ngài phải chờ đợi đến cả
trăm năm để cho lụt Hồng Thủy trút xuống trên con người.
Ngài chờ đợi đến cả mười năm mới trừng phạt vua
Saolô.
Tân Ước lại càng cho chúng ta cảm nhận được bằng xương thịt. Tình yêu thương nhẫn nhục, chịu đựng của Thiên Chúa. Chúng ta hãy chiêm ngắm sự nhẫn nhục của Chúa Giêsu đối với các môn đệ, đối với kẻ thù của Ngài và nhất là đối với đám đông nghèo khổ, lạc lõng. Nhưng nhất là những đau khổ, bách hại mà chính bản thân mình gánh chịu, Chúa Giêsu chỉ biết giữ thinh lặng, thinh lặng không phải của căm hờn, oán trách mà là của yêu mến, tha thứ cho đến cùng.