Nhịp cầu nối kết

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan

Nhịp cầu nối kết.
(Câu chuyện Giuse bị các anh em ghen tức và bán qua Ai Cập làm nô lệ)

 Chiều sa mạc, sương xuống đậm, lạnh buốt. Co ro trong một góc lều, giữa những đống hàng hoá ngổn ngang và những khuôn mặt lo âu, buồn bã của những người nô lệ khác, Giuse không cầm được nước mắt khi nghĩ đến hai chữ tại sao. Tại sao các anh lại hè nhau lột chiếc áo đẹp cha đã may cho mình, tại sao lại vất mình xuống hầm nước, tại sao lại nỡ bán mình cho đoàn khách thương này, tại sao, tại sao?

 Những ngày hạnh phúc trong nhà cha giờ đây như một khúc phim quay chậm trước đôi mắt nhòa lệ của Giuse. Mười bảy năm, Giuse đã lớn lên trong tình thương của cha, đi đâu ông cũng gọi Giuse theo bên cạnh. Giuse giống mẹ như tạc, từ đôi mắt rạng ngời, thiết tha, đến sóng mũi, nụ cười. Từ ngày Rakhen qua đời, Giacób càng gần Giuse hơn, ông như vẫn thấy được nàng qua đứa con sinh muộn của hai người. Giuse chợt nhớ đến những giấc mơ cậu đã kể cho cha và các anh nghe và không khỏi ngăn được nụ cười. Một lần anh mơ thấy đang cùng các anh bó lúa giữa đồng. Bỗng nhiên, lượm lúa của Giuse vươn dậy, đứng thẳng lên còn những lượm lúa của các anh thì châu lại và phục lạy lượm lúa của anh. Lần khác, anh lại nằm mơ thấy mặt trời, mặt trăng và mười một ngôi sao phục lạy anh.

 Nhớ đến những giấc mơ cũ, bỗng nhiên lòng Giuse dịu lại và một niềm tin sâu xa dâng lên trong lòng. Thượng Ðế chắc chắn đang giữ anh trong tay Người như đã giữ anh suốt mấy ngày trường vâng lời cha đi tìm các anh. Giuse vẫn còn nghe văng vẳng bên tai những lời dặn dò của cha:

 - "Con hãy đi xem các anh con có được yên lành không, rồi đem tin về cho cha."

 Ðêm sa mạc buốt giá, trong căn lều ngổn ngang như cõi lòng Giuse, chàng trai trẻ đang thiếp dần vào những giấc mộng xưa. Cha ơi, con sẽ về.
 

* * *

Khi đoàn khách thương đã đi xa, Ruben mới được biết Giuse đã bị bán làm nô lệ. Anh vò đầu bứt tai, biết ăn nói làm sao với cha đây? Sau một hồi bàn cãi gay cấn, mười người anh của Giuse đồng ý giết một con dê đực rồi nhúng chiếc áo choàng đã lột của Giuse vào máu, gởi về cho cha, phao tin cậu đã bị thú dữ giết. Giacób đau đớn để tang con, con ơi cha sẽ để tang con cho đến ngày cha con mình gặp lại nhau nơi bên kia thế giới !

 Hết ngày lại đêm, không biết đã bao nhiêu lâu, đoàn khách thương cuối cùng dừng lại ở Ai Cập.

 Ôn lại tất cả những gì mới xảy ra, Giuse vẫn chưa tin được đây là sự thật. Chỉ mới mấy ngày mà tưởng như đã lâu lắm . . . Ðàn chiên và dê phải đưa đi mãi tận Sikhem, cách nhà 80 cây số đường. Giuse tìm đến nơi không thấy bóng các anh đâu. Lang thang mãi ngoài đồng, Giuse bắt đầu lo sợ thì gặp một người đi qua. Ông ta thấy Giuse hớt hải, nhìn ngược nhìn xuôi thì dừng lại hỏi thăm:

 - "Anh tìm gì đấy ?"
- "Dạ cháu đang tìm các anh cháu. Bác có trông thấy một bầy vừa chiên vừa dê với mười người chăn không?"
- "Tôi nghe nói mấy người đó từ Hebron tới có phải không?"
- "Dạ đúng rồi, cha cháu sai cháu đi tìm xem các anh có bình yên không?"
- "Ô, không có gì đâu. Vùng này yên lắm. Nhưng nghe nói họ đã đi Dothan rồi."
- "Dothan ở đâu thưa bác?"
"Cậu đi tiếp về phía bắc, độ 25 cây số nữa thôi."

 Ôi 25 cây số đường oan nghiệt. Gặp được các anh, vừa đói vừa khát, Giuse những tưởng đoạn đường về sẽ không còn gì phải lo lắng. Không ngờ !

 Thật ra Giuse không hề biết nếu không có anh cả Ruben can thiệp thì giờ này có lẽ anh đã bỏ xác đâu đó rồi. Tình thương đặc biệt của cha đối với Giuse đã khiến cho các anh đem lòng ghen ghét. Ðã thế, ngày ngày Giuse còn xênh xang tấm áo choàng sang trọng chỉ có anh được cha may cho? không ngừng kể trước mặt mọi người, những giấc mơ láo lếu của nó? Buổi chăn thú xa nhà đã cho họ dịp giải quyết mối hận vẫn nuôi trong lòng đối với Giuse.

 Tuổi trẻ mau quên, Giuse tìm lại được con người vô tư của mình trước những mới lạ đang xảy ra chung quanh. Anh tò mò quan sát cảnh vật, thích thú trước những kiểu ăn mặc lạ mắt. Tính tình lanh lợi, thích giúp đỡ người khác, Giuse dần dần làm bạn với một số người trong đoàn. Nhưng chỉ vài ngày sau, cuộc đời Giuse lại gặp một khúc quanh mới, anh trở thành người làm cho Potiphar, quan cai thị vệ của Pharaô.

 Thượng Ðế thật sự vẫn ở với Giuse. Anh buồn nhớ nhà nhưng vẫn tìm được niềm vui trong công việc chủ giao, từ việc lớn đến việc nhỏ, anh đều chu toàn. Potiphar rất hài lòng và càng ngày càng tin tưởng Giuse. Không những ông tin tưởng anh vì anh luôn chu toàn công việc nhưng vì ông nhận thấy sự chân thật, thẳng thắn nơi Giuse, nhất là lòng tin của anh nơi Thượng Ðế. Ông cho phép Giuse được ăn ở trong nhà, khác với tất cả những người nô lệ khác. Giuse được hầu hạ trực tiếp bên gia đình ông. Mọi việc trong nhà đều do một tay Giuse quán xuyến, ông chủ đã đặt anh làm quản gia, giao cho Giuse mọi sự mình có và không còn bận tâm đến một điều gì nữa. Từ lúc ấy, mọi việc trong nhà, ngoài đồng đều tốt đẹp.

 Cuộc đời Giuse tưởng như đã yên ấm dưới mái nhà Potiphar. Cho đến một ngày, Giuse bỗng bắt đầu cảm thấy xao xuyến, khó chịu mỗi khi phải gặp riêng bà chủ trong nhà. Ðôi mắt bà không buông tha Giuse, khiến Giuse luống cuống, ngay cả những lúc anh quay lưng, vẫn cảm thấy ánh mắt đó không ngừng đuổi theo. Sống chung dưới một mái nhà, ông chủ thì thường vắng nhà, Giuse khó tránh né mãi. Bà luôn kiếm dịp gặp riêng Giuse và có những thái độ mời mọc rất lộ liễu. Rồi, bà đã tỏ tình thẳng với Giuse.

 Anh cự tuyệt và nói với vợ chủ:

 - "Thưa bà, ông chủ đã hết lòng tin tưởng tôi, chẵng còn bận tâm đến một điều gì trong nhà, mọi sự ông có, nhất nhất ông đều giao cho tôi. Trong nhà này, chính ông cũng không quyền thế hơn tôi: ông không cấm đoán tôi một điều gì. Làm sao tôi có thể làm điều trọng ác như thế và phạm tội nghịch cùng Trời Cao?"

 Tình trạng giữa hai người càng trở nên căng thẳng từ khi Giuse khẳng khái nói rõ ý mình, nhưng bà vẫn không tin Giuse có thể cưỡng lại tình của bà. Bà càng quyết tâm quyến rũ cho được anh quản gia trẻ tuổi đẹp trai.

 Mùa gặt đã đến. Tất cả gia nhân đều được huy động ra phụ việc ngoài đồng. Buổi trưa nóng bức, trong nhà vắng vẻ, Giuse đang mải làm một số việc lặt vặt. Vợ ông chủ vừa đi đâu về, nàng khám phá ra sự vắng vẻ trong nhà. Giuse đang quay lưng, lom khom thay tấm thảm trong phòng. Không ngăn được cảm xúc, nàng nắm lấy áo Giuse:

 - "Giuse, anh ? !"

 Giuse chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cả người nàng đổ xuống trên lưng mình, anh luống cuống vuột bỏ chạy. Nàng điếng người trước phản ứng không ngờ của Giuse, trong tay còn nắm chặt tấm áo choàng Giuse bỏ lại. Phản ứng của Giuse chẳng khác nào một cái tát nẩy lửa. Quá lắm rồi, tên mọi này thật không biết thân! Vừa khi đó thì có tiếng ồn ào bên ngoài, đám gia nhân đi làm phụ ngoài đồng đã về, nàng lồng lộn gọi vào, vừa khóc tức tưởi vừa nói:

 - "Coi này ! Người ta đã dẫn về một tên mọi để nó dám hỗn với ta! May mà các ngươi về tới, nếu không thì không biết ta sẽ ra sao."

 Vừa nói, bà vừa giơ tấm áo choàng của Giuse lên làm chứng.

 - "Các ngươi về, nó chạy không kịp lượm áo đây này."

 Và nàng lăn ra ăn vạ trên giường cho đến lúc Potiphar về.
Cùng với luận điệu trên, nàng nói với ông:

 - "Tên tôi mọi ông dẫn về đó, đã lợi dụng lúc nhà vắng vẻ, xấn lại định làm hỗn với tôi. Khi tôi kêu cứu, thì nó bỏ áo nó bên cạnh tôi mà chạy ra ngoài."

 Vừa nghe đến câu "tên tôi mọi của ông xấn lại định làm hỗn với tôi", Potiphar đùng đùng nổi giận, bắt Giuse tống giam vào hoả lò, nơi giam giữ những tù nhân có tội với nhà vua.
 

* * *

Nhưng, Ông Trời không bỏ Giuse. Người giáng xuống trên anh lòng nhân từ của Người và cho anh được nghĩa với viên cai quản. Thêm một lần, tấm lòng chân thật và thẳng thắn của Giuse đã gây được sự tin tưởng nơi người khác. Viên cai quản trao phó trong tay Giuse mọi việc trông coi tù nhân. Tất cả đều do một tay anh sắp đặt. Viên cai quản hoàn toàn tin tưởng nơi Giuse vì biết chắc việc gì có tay anh tra vào đều được tốt đẹp.

 Một hôm có hai viên chức của vua Ai-cập cũng bị tống giam. Quan cai thị vệ cắt Giuse hầu hạ họ. Hai ông, mỗi người có một giấc mơ kỳ lạ, đem ra bàn bạc với nhau mãi vẫn không hiểu được ý nghĩa của nó. Giuse thấy họ có điều không vui thì hỏi thăm rồi cũng xin góp ý. "Minh giải các điềm há không phải là thuộc quyền Thượng Ðế sao?" Anh giải mộng cho hai ông một cách minh bạch. Trong ba ngày nữa, một ông sẽ được cất nhắc trở lại, còn một ông sẽ bị đem ra xử giảo. Anh cũng không quên nhắc viên chức may mắn nhớ đến anh mà cứu anh ra khỏi nỗi hàm oan đang phải chịu.

 Mọi sự sau đó đã xảy ra như lời ước đoán của Giuse, nhưng viên chức may mắn thì "đã không nhớ đến Giuse và đã quên bẵng anh đi."
 

* * *

Tròn hai năm sau, vua Ai-cập cũng nằm mơ: "Này ông đang đứng nơi bờ sông Nil. Và này từ sông Nil đi lên có bảy con bò cái, dáng đẹp, thịt béo và chúng ngoạm cỏ trong bãi sậy. Và này bảy con bò cái khác lên sau chúng, từ sông Nil, dáng xấu, thịt gầy và đứng bên cạnh các con bò kia ở về bờ sông Nil. Và những con bò dáng xấu, thịt gầy đã nuốt trửng bảy con bò dáng đẹp, béo tốt." (Sách Sáng Thế Ký 41,5-7).

 Pharaô rất lo âu, muốn hiểu ý nghĩa hai giấc mộng kia, cho vời tất cả những người giải mộng danh tiếng nhất, nhưng vẫn hoài công, không ai đoán nổi. Lúc đó, viên quan đã được phục chức ngày nào bỗng nhớ đến Giuse và đề nghị Pharaô cho vời Giuse đến. Giuse nói với Pharaô:

 "Tâu hoàng thượng, cả hai giấc mộng thật ra chỉ có một ý nghĩa mà thôi. Bảy con bò cái tốt đẹp tức là bảy năm, bảy gié lúa tốt đẹp cũng có nghĩa là bảy năm. Bảy con bò gầy guộc xấu xí đang lên sau chúng tức là bảy năm, bảy gié lúa lép xẹp cháy nám vì gió nồm, tức là bảy năm đói.

 Trong bảy năm tới, toàn cõi Ai-cập sẽ được hưởng những năm rất thịnh vượng. Sau đó, bảy năm đói dấy lên sau, nạn đói sẽ dày vò cả xứ. Cơn đói kém này sẽ rất trầm trọng. Và bởi vì hoàng thượng đã nằm mộng đến hai lần, thì quả là điều đã định hẳn rõ nơi Thượng Ðế và có lẽ ngày đó sẽ không xa."

 Vua Ai-cập cùng cả đình thần nhốn nháo trước những hình ảnh rất chính xác của Giuse. Ðức vua gặng hỏi:

 - "Vậy Thượng Ðế phải có ý giúp ta khi tỏ cho ta biết trước những điều này chứ, nhà ngươi có thấy được điều gì nữa không?"
- "Tâu hoàng thượng, ngay bây giờ, xin hoàng thượng tìm người nào sáng suốt và khôn ngoan mà đặt trên đất Ai-cập. Xin ngài thân hành bổ nhiệm nhân viên phụ trách trên cả xứ và bổ một phần năm thuế trên đất Ai-cập suốt trong bảy năm thịnh vượng. Những người hữu trách kia phải lo tích trữ tất cả lương thực vào các thành mà giữ lấy. Và như vậy lương thực sẽ có nơi tàng trữ cho cả xứ phòng bảy năm đói sẽ xảy ra trên đất Ai-cập và cả xứ sẽ khỏi bị tiêu diệt vì đói."

 Lời lẽ của Giuse rất vừa lòng Pharaô và đình thần. Pharaô nói với đình thần:

 - "Kiếm đâu ra được một người được thần khí của Thượng Ðế ứng cho như thế này?"

 Rồi Pharaô nói với Giuse:

 - "Nếu Thượng Ðế đã tỏ ra cho khanh biết mọi điều ấy hẳn không có ai sáng suốt khôn ngoan được như khanh. Chính khanh sẽ là trưởng phái đầu triều, toàn dân trẫm sẽ vâng lịnh khanh, trẫm lớn hơn khanh chỉ vì ngôi báu."

 Rồi ông nói với Giuse:

 - "Này trẫm đặt khanh cai toàn cõi Ai-cập."

 Dứt lời, Pharaô rút bao ấn khỏi tay mình mà trao vào tay Giuse.

 Giuse được ba mươi tuổi khi anh ra mắt vua Ai-cập. Anh được vua tuyệt đối tin dùng và được cho kết hôn với Asnat, lệnh nữ của Put-Phera, một nhà quí tộc thành On. Từ một tên nô lệ bị đối xử không hơn một con chó trong nhà, anh trở thành một người trong hàng quí tộc Ai-cập.

 Mọi việc xảy ra đúng như lời ước đoán của Giuse. Những năm đói kém bắt đầu. Tất cả các xứ khác bị nạn đói hoành hành nhưng xứ Ai-cập đã có sẵn dự trữ suốt trong bảy năm trước. Pharaô giao trọn quyền cho Giuse việc điều hành cứu đói. "Bấy giờ, Giuse cho mở hết thảy các kho lúa mì mà bán cho người Ai-cập. Cơ cận đã nên khốc liệt nơi đất Ai-cập. Từ mọi xứ hết thảy, người ta qua Ai-cập đong lúa của Giuse."
 

* * *

Nơi quê nhà của Giuse, cha anh là Giacób nghe nói có lúa bán bên Ai-cập, đã hối thúc các con đi Ai-cập đong lúa. Mười người anh của Giuse ra đi đong lúa ở Ai-cập. Nhưng Bengiamin, em trai duy nhất cùng mẹ của Giuse thì Giacób không sai đi với các anh, ông nói: "Nhỡ ra nó mắc phải rủi ro."

 Ðến nơi, các anh của Giuse đến lạy anh, mặt sát đất. Giuse vừa thấy các anh thỉ đã nhận ra họ, nhưng giả vờ như người dưng nước lã, dùng những lời tàn nhẫn mà nói với họ. Giuse hỏi:

 - "Các anh từ đâu đến?"

 Họ đáp:

 - "Thưa từ đất Canaan, để đong lương thực."

 Giuse đã nhận ra các anh nhưng họ thì không nhận ra anh. Và Giuse nhớ lại giấc mộng đã chiêm bao về họ, bèn nói với họ:

 - "Các ngươi là quân do thám. Các ngươi đến để dòm ngó xem nơi nào sơ hở trong xứ !"

 Họ vội vàng đáp:

 - "Thưa đức ông, không! Bầy tôi của ngài đến để đong lương thực. Chúng tôi đều là anh em cùng một cha. Chúng tôi là những người lương thiện, bầy tôi của ngài đâu có phải là quân do thám."

 Giuse càng gán tội, mười người anh càng hết sức biện minh:

 - "Bầy tôi của ngài là mười hai anh em. Chúng tôi đều là con cùng một cha, ở đất Canaan. Hiện giờ chỉ có một đứa ở lại với cha chúng tôi, còn một người thì hiện không còn nữa."

 Giuse cho lùa họ vào nhà giam, ra điều kiện chỉ cho một người trở về nhà đem Bengiamin lại cho Giuse gặp. Ba ngày sau, ông gọi họ ra nói:

 - "Vì lòng kính sợ Trời Cao, ta cho phép các ngươi làm thế này, để được sống. Nếu các ngươi lương thiện thì một trong anh em phải chịu xiềng lại trong nhà giam để cho những người khác trẩy đi đem lúa về cho gia đình. Sau đó dẫn em út trở lại đây cho ta, để chứng thực lời lẽ của các ngươi!"

 Chín anh em không còn cách nào khác hơn là làm theo lời Giuse. Họ thở dài thườn thượt mà nói với nhau:

 - "Chúng mình thật có tội với Giuse. Ngày xưa trông thấy nó van xin lạy lục mà không động lòng cho nên mới lâm cảnh như ngày nay."

 Ruben bực dọc đáp lại:

 - "Tao đã nói đừng đụng đến thằng bé mà không chịu nghe, để ngày hôm nay phải chịu đền tội như thế này."

 Họ không ngờ Giuse đang nghe, qua một người thông ngôn. Giuse bỏ họ lui ra và khóc. Sau đó ông trở lại, truyền bắt Simêon xiềng lại ngay trước mặt họ. Rồi Giuse kín đáo ra lệnh đổ đầy lúa vào đồ đoàn của họ và trả lại bạc trong bao bị của mọi người và phát cho họ lương thực đi đường. Trên đường trở về quê nhà, chín anh em còn lại mới kinh hãi khám phá ra số bạc được trả lại trong giỏ. Và họ rùng mình nhìn nhau nói:

 - "Như vậy là Thượng Ðế đối với chúng ta có ý gì?"

 Về đến nhà, họ kể lại tự sự cho cha. Giacób trách:

 - "Chúng bây làm tao mất con mất cái. Giuse không còn, Simêon không về được, chúng bây muốn bắt Bengiamin đem đi, chuyện gì rồi cũng đều đổ xuống trên đầu tao!"

 Ruben cố thuyết phục cha, lấy mạng hai con của mình mà thề với cha nhưng vô hiệu. Giacób lo sợ mất nốt Bengiamin, nhất định không rời Bengiamin.

 Nạn đói càng ngày càng trầm trọng. Sau khi ăn hết số lúa mua được từ Aicập về, Giacób đành phải nhân nhượng để cho Bengiamin đi theo sang Aicập mua lúa lần thứ hai.

 Ông đành chỉ còn biết trông cậy vào Thượng Ðế:

 - "Xin Thiên Chúa cho chúng bây được ông ta thương tình mà cho Simêon và Bengiamin về lại được. Còn ta, nếu ta phải mất con, thì đành mất vậy. Hãy đem trong bao bị một số đặc sản địa phương và đưa xuống làm quà cho ông ấy. Nhớ đem theo gấp đôi số bạc vì còn phải giao lại số bạc lần trước."

 Trở lại Aicập với Bengiamin, họ được Giuse mời đến ăn cơm tại tư gia. Tất cả anh em đều hoang mang, không hiểu được cách đối xử của Giuse, chỉ lo sẽ bị Giuse trả thù vì số bạc kỳ trước. Họ lân la hỏi thăm người quản gia nhà Giuse:

 - "Xin lỗi ông lần trước chúng tôi đã xuống đong lương thực. Khi đến trạm nghỉ đêm mới hay là tiền của chúng tôi đem đến mua lúa không hiểu tại sao lại ở trong bao mỗi người. Chúng tôi đem trả lại cho ông chủ và xin thề không ai biết ai đã để vào chứ không phải chúng tôi."

 Người quản gia bèn vấn an họ và nói:

 - "Xin các ông cứ an lòng đừng sợ. Thượng Ðế của các ông, Thượng Ðế của cha các ông đã dấu trong đẫy cho các ông đó! Tôi biết mà!"

 Sau đó, họ được hội ngộ cùng Simêon và tất cả anh em đều được đối đãi tử tế. Buổi trưa, Giuse về nhà ăn cơm. Họ đem dâng quà đã đem theo như lời cha dặn rồi phục lạy ông sát đất.

 Sau khi chào hỏi, Giuse gợi khéo:

 - "Ông thân già cả của các ngươi có được an lành không, các ngươi đã nói là ông cụ còn sống có phải không?"

 Họ đáp:

 - "Thưa, tôi tớ ngài là cha chúng tôi cũng được bình thường, người vẫn còn sống." Rồi họ quỳ xuống mà lạy.

 Giuse ngước mắt lên nhìn Bengiamin, em cùng một mẹ với mình. Ông hỏi:

 - "Ðứa này là em út các ngươi đã nói với ta phải không? Xin Thượng Ðế đoái thương cho, hỡi con!"

 Chưa dứt câu, Giuse nghẹn lời, lật đật quay lưng vì quá xúc động khi trông thấy em. Ông không nhịn được, chạy vào phòng khóc. Một lúc sau, ông rửa mặt và đi ra, cố cầm lòng và truyền gia nhân dọn bữa.
 

* * *

Trước ngày đoàn người trở về lại Canaan, Giuse lại sai người quản gia làm như lần trước, đổ đầy lúa vào tất cả bao bị của các anh và trả lại bạc vào bao. Nhưng lần này, ông sai để thêm chiếc ly quý của mình vào bao của Bengiamin. Sáng hôm sau, đoàn người ra đi được một đoạn đường thì Giuse sai gia nhân đuổi theo soát hành lý, họ bắt gặp chiếc ly quý của Giuse trong bọc của Bengiamin.

 Bị điệu trở về nhà Giuse, các anh em của Giuse mặt cắt không còn giọt máu, không còn biết phải làm sao. Giuđa hết lời xin xỏ, kể lể tất cả những lo âu và đắn đo của cha khi để cho Bengiamin đi.

 Nghe nhắc đến cha vẫn thương nhớ mình và lo sợ mât thêm người con út cùng mẹ với mình như thế nào, Giuse cầm mình không được trước mắt mọi người đứng hầu chung quanh, liền xua hết tất cả đi chỗ khác:

 - "Mau cho mọi người lui ra."

 Còn lại mấy anh em, ông khóc lớn tiếng rồi nhận mình là Giuse, con Giacób.
Ông hỏi:

 - "Tôi là Giuse, cha tôi còn sống không?"

 Các anh em Giuse bàng hoàng, đứng như trời trồng rồi, theo lời Giuse, tiến lại gần ông như những cái máy.

 - "Các anh không nhận ra Giuse, em của các anh, người các anh đã bán qua Aicập sao? Thôi, các anh đừng quá phiền sầu, ân hận vì đã bán em. Chính là phương cứu sống mà Thượng Ðế đã sai em đi trước các anh. Bây giờ chỉ mới qua hai năm đói, chúng ta còn phải chịu năm năm nữa không cấy không gặt. Thượng Ðế đã sai em đi trước các anh là để lưu sống sót lại trên đất cho anh em, cứu sống anh em và mưu việc giải thoát lớn. Vậy không phải các anh đã sai em đến đây nhưng là Thượng Ðế. Chính Ngài đã đặt em làm như cha của Pharaô, làm chúa tất cả cung điện của ngài, thống trị toàn cõi Aicập."

 Rồi Giuse nhắn các anh mời cha sang Aicập để anh được dịp phụng dưỡng cha trong những năm đói kém khó khăn. "Cha sẽ ở gần bên con, cha và các con, các cháu của cha, cùng chiên bò và tất cả những gì cha có. Ở đó, con sẽ lo cung dưỡng cha, vì còn đến năm năm đói nữa. Nếu không, cha, gia đình cha và mọi sự của cha có sẽ sa cơ nghèo khó."

 Giacób chỉ tin lời các con thuật lại sau khi trông thấy cáng của Giuse gởi đến để cho ông đi "Bấy giờ sinh khí của Giacób cha họ như được bồi dưỡng". Và ông nói:

 - "Ðủ rồi! Giuse con ta còn sống! Ta phải nhìn nó lại trước khi ta chết."
 

* * *

Tất cả gia quyến gồm bảy mươi người cùng Giacób dọn sang Aicập và được Pharaô ban cho nhiều ân huệ. Giuse càng ngày uy thế càng cao. Ông cải tổ chính sách điền địa, mua ruộng của dân về cho Pharaô, cho họ cày cấy ruộng và thu thuế lợi tức. Mười bảy năm sau, Giacób qua đời sau khi đã chúc lành cho các con cháu. Xác ông được đem về chôn cất bên mộ phần của tổ tiên theo ý muốn của ông. Giuse cử hành tang lễ cho cha rất trọng thể suốt trong bảy ngày.

 Cha mất rồi, các anh Giuse thấy như mất theo sự che chở của cha trước việc cũ đối với Giuse. Họ bắt đầu lo sợ Giuse vẫn còn nhớ đến mối hận xưa mà trả thù nên bàn nhau cử một người ra nói với Giuse:

 - "Trước khi chết, cha có dặn các anh nói lại với Giuse nên quên tội ác và lỗi lầm của các anh đã gây ra cho em. Vậy bây giờ, xin em vì tình cha mà miễn thứ tội ác và lỗi lầm của các anh đối với em !"

 Giuse nghe vậy chỉ biết khóc vùi.
Các anh của Giuse đến sấp mình trước mặt ông và nói:

 - "Các anh sẵn sàng xin làm tôi tớ cho em."

 Giuse vội vàng nói:

 - "Ðừng sợ, chỉ có Thượng Ðế mới có quyền xét xử các anh. Sự dữ các anh đã toan tính ngày xưa, Thượng Ðế đã hóa thành sự lành, như chúng ta đều thấy hôm nay, nhờ vậy mà cứu sống cả một dân tộc lớn. Vậy bây giờ, các anh không phải lo gì nữa, em sẵn sàng cung dưỡng các anh và gia đình."

 Rồi Giuse an ủi và ngỏ lời tâm phúc với họ.

 Hoa Liên, Ðài Loan, ngày 23/12/2000.
Nguyễn Hoà Bình
 
 


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page