Phóng sự:
Chuyện cái lốp xe

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì cái lốp xe đạp mà suýt tí nữa là N đã đang ở Việt Nam rồi. Nghe thì nực cười và trẻ con nhưng mà có thật. Chuyện xảy ra như thế này: N bắt đầu kể lại tình tiết sự việc khi tôi có một yêu cầu nho nhỏ là muốn đưa bài phóng sự này lên trang Tạp san cho bạn bè học và rút kinh nghiệm.

 "Sau khi đến Ðài Loan làm việc được mấy tháng, tôi được một người bạn đồng nghiệp cho một chiếc xe đạp nhưng lại bị hỏng lốp nên tôi phải mua lốp mới lắp vào đểû sử dụng. Sử dụng được một thời gian, tôi và PH (đồng nghiệp là người Việt Nam) đi chơi và PH có nhặt được một chiếc xe đạp hỏng khung nhưng đôi bánh xe vẫn còn tốt. Khi đem về thì tôi có đổi hai chiếc bánh của xe nhặt được sang xe đang sử dụng (vì bánh xe đang sử dụng bị rỉ và đứt một vài chiếc nan hoa), còn hai bánh xe thay ra được đem cất đi để sơ cua lúc hỏng lốp. Tôi và PH sử dụng xe đến ngày 30/07/2000 thì bị mất (tìm hiểu ra thì chính là anh em người Thái Lan đến thời hạn hết hợp đồng về nước đã tự ý phá khóa lấy trộm xe cho bạn ở nơi khác). Sau một tuần đi bộ, bạn tôi là người Ðài Loan cho một chiếc xe khác, chiếc xe còn sử dụng tốt chỉ tội là hai lốp bị mòn vẹt nên tôi đi tìm hai chiếc lốp sơ cua để thay thì không còn nữa, đi tìm thì lại thấy hai chiếc lốp đó được lắp vào một chiếc xe khác. Hỏi ra thì chiếc xe đó là của M (cũng là đồng nghiệp người Việt Nam), tôi nghĩ là M tự ý lấy lắp. Do tôi và M làm khác ca nên không gặp được nhau, còn tôi thì chủ quan nghĩ là M đã tự ý lấy của mình thì tôi tự ý đổi lại thôi không sao cả.

 Ðến tối ngày hôm sau đi làm về thì thấy chiếc xe của tôi đã bị rạch nát cả lốp lẫn xăm. Trong lúc nóng nảy, tôi có nhảy sang phòng M ở giật tung khóa ngăn kéo của M để tìm con dao mà M đã rạch lốp (vì M làm bên bộ phận gọt nhựa nên rất nhiều dao).

 Sáng ngày hôm sau, tôi đi làm thì có gặp M đi ăn cơm về ngay cổng bảo vệ. Với hành động rạch lốp của M, anh em đồng nghiệp cũng có phẫn nộ, lại có lời vào lời ra nên tôi rất bực tức, lúc hỏi M, tôi có to tiếng nên bảo vệ nghe thấy và gọi M vào, còn tôi phải đi làm. Sau đó bảo vệ yêu cầu M viết bản tường trình về sự việc.

 Vì hai chiếc bánh xe đó là do PH cho M mà không nói cho tôi biết. Chính vì thế, tôi và M không hiểu được nhau về sự thật, tôi thì nghĩ là M tự ý lấy của tôi và M cũng nghĩ là tôi tự ý nên đã viết bản tưởng trình sai sự thật.

 Ðến chiều ngày hôm sau đi làm về thì tôi thấy hai chiếc xe của tôi và M để ở trong phòng bảo vệ. Bảo vệ có hỏi tôi là có phải tôi lấy trộm xe của M không. Do bất đồng ngôn ngữ, tôi cứ tưởng bảo vệ hỏi: "có phải chiếc xe này là của anh không?", nên tôi đã nói là đúng. Còn bảo vệ lại hiểu là tôi nhận đã lấy trộm xe của M nên coi bản tường trình đó là đúng sự thật. Riêng tôi sau đó cũng phải viết một bản tường trình nữa vì bảo vệ yêu cầu. Tôi đã viết đúng sự việc như tôi đã kể trên đây. Ðến khi dịch sang tiếng Hoa thì nội dung lại càng khác xa với sự thật nữa. Từ đó họ đã đặt cho tôi một dấu chấm hỏi.

 Mọi việc đã có chiều không ổn thì chúng tôi mới có thời gian ba người ngồi nói chuyện và đến bây giờ mới hiểu ra sự thật. Tiếp đến M viết bản tường trình thứ hai với nội dung hòa giải và xin được rút lá đơn trước về (vì không đúng sự thật). Song ban quản lý cho là tôi dàn xếp mọi việc để khỏa lấp tội của mình. Tuy nhiên, ban quản lý chỉ bắt hai người viết bản cam kết từ nay không tái phạm nữa. Còn hình thức sử phạt không thấy nói gì.

 Một thời gian khá lâu sau, không thấy có độäng tĩnh gì cả, ba anh em: tôi, M và PH có nói đùa với nhau nếu ba thằng không bị phạt thì chung tiền mua bánh kẹo và nước uống về mời tất cả anh em Việt Nam, rút kinh nghiệm cho tất cả mọi người khi chưa biết rõ sự việc thì đừng có nóng vội làm những việc không đáng làm để gây ra những chuyện phức tạp. Và cũng coi như tự mình phạt mình.

 Thế rồi đùng một cái, sáng sớm lúc 4h, tôi được lệnh thu xếp đồ đạc cấp tốc, và 4h30? thì họ đưa tôi ra phi trường trở về nước, sự việc này làm cho tòan thể anh em hết sức bàng hoàng?.

 Sự việc làm cho tôi hết sức thất vọng, trước mắt tôi giống như có một khỏng trống đen tối đang bao bọc. Thật may mắn, nhờ có sự can thiệp của những nhân viên phục vụ xã hội, và nhờ sự giải quyết rất nhân đạo của Nhân Viên Bộ Lao Ðộng Ðài Loan, cuối cùng tôi được đưa từ phi trường về lại công ty. Sau mấy ngày tìm hiểu về sự việc xảy ra, tất cả mọi người đưa đến giải pháp dung hòa, tôi được tiếp tục làm việc tại công ty như bình thường.

 Nghe xong câu chuyện mà N kể cho tôi, tôi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, chỉ vì ba cái chuyện nhỏ nhặt như vậy mà bị trả về nước. Nguyên do chỉ là những sự hiểu lầm, và vấn đề bất đồng ngôn ngữ. Giá như họ cùng bình tĩnh hỏi cho rõ cặn kẽ, nói chuyện cho rõ sự việc để cùng nhau giải quyết thì đâu đến mức phải xảy ra chuyện như vậy.

 Thiết nghĩ, đây là bài học không phải chỉ của riêng ai. Sống giữa tập thể, mình nên tôn trọng nhau, của chung thì cùng sử dụng, của riêng thì phải hỏi rồi mới được dùng, tránh gây hiểu lầm.

 Sang Ðài Loan làm việc, cuộc sống chưa phải bon chen, mỗi người hãy làm trọn phận sự của mình, hoàn thành công việc mà chủ giao cho một cách tốt đẹp thì người Ðài họ mới phục và coi trọng mình, việc ai nấy làm, khó khăn thì giúp đỡ nhau, tôn trọng cá tính của nhau vì mỗi người mỗi tính chẳng ai giống ai, đừng xoi mói chuyện riêng tư của nhau vì đó là quyền tự do của riêng mỗi người. Sống phải đoàn kết giúp đỡ nhau, chia sẻ những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống tha hương.

 Ngoài giờ làm việc, những lúc rảnh rỗi có thể gặp gỡ bạn bè, đi chơi, picnic, giải trí cho quên đi những lúc mệt nhọc để rồi lại vui vẻ làm tốt công việc của ngày mai. Hãy vui vẻ sống với nhau, đừng vì mấy cái chuyện không đáng gì mà để xảy ra, không những gây thiệt thòi cho bản thân mà cũng gây phiền hà không ít cho mọi người.

 Xa gia đình, người thân, cứ tưởng thương yêu nhau còn chưa đủ huống chi mấy cái chuyện lặt vặt gây xích mích hiểu lầm mất đoàn kết.

 Qua bài viết này, tôi muốn mỗi chúng ta hãy nhìn lại bản thân mình, hãy sống và làm việc tốt hơn, đoàn kết yêu thương nhau hơn, muốn mọi người hiểu nhau hơn, sống thật hơn để xứng đáng là người con đất Việt.

 Ðồng thời, cũng qua bài viét này, thay mặt anh chị em Việt Nam lao động ở Ðài Loan, rất cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình, hết lòng của các nhân viên xã hội người Việt làm việc trên đất Ðài đã tạo mọi điều kiện vật chất cũng như về tinh thần cho anh chị em đang lao động ở Ðài Loan gặp gỡ liên lạc với nhau, tạo được một không khí gia đình bù đắp những giây phút nhớ nhà, nhớ quê hương. Ðặc biệt là Cha H, Cha Ph và Cha Tr đã không quản ngại, nhẫn nhục đấu tranh cho quyền lợi của công nhân Việt Nam lao động ở Ðài Loan, cho dù gặp phải bao nhiêu điều khó khăn vất vả, đôi lúc còn có những hiểu lầm. Nhưng tôi tin và hy vọng những hiểu lầm đó sẽ sớm được giải tỏa nhường chỗ cho sự biêùt ơn, lòng tôn kính của tất cả mọi người đối với các Cha. Một lần nữa, xin thành thật cảm ơn.

 Ghi chép của Ngọc Dương.
 
 


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page