Phải nói là công ty môi giới họ rất rầy rà, thủ tục hồ sơ họ đưa cho mình "lắt nhắt", khiến cho tôi cũng như bao người khác trúng tuyển vừa phải đi lại nhiều gây tốn kém không cần thiết, vừa mệt mỏi, bởi vì có phải những người trúng tuyển đều ở Hà Nội đâu, như tôi đây ở Ninh Bình cách Hà Nội có gần trăm cây số mà một tuần tôi phải đi đi về về là 6 lần, liên tục hơn 2 tuần như vậy mới tạm ổn. Không hiểu những người có nhà ở các tỉnh miền Trung như Nghệ An, Hà Tĩnh... thì ra sao nhỉ.
Cho đến ngày 21 tháng chạp ta, tức là chỉ còn gần tuần nữa là đến tết Nguyên Ðán, thì Công Ty Hợp Tác Lao Ðộng gọi điện về nhà báo cho tôi hay, khoảng mùng 10 tết là bay. Bất ngờ quá. Ðột ngột quá. Bạn hãy tưởng tượng đặt vào địa vị tôi sẽ thấy. Trong con người tôi lúc đó cùng một lúc có hai tâm trạng trái ngược nhau, vui thì ít mà buồn thì nhiều. Thứ nhất không ngờ mình lại có thể "bay" nhanh đến như vậy, đó là nỗi vui mừng không phải chỉ riêng tôi, mà là của tất cả người thân trong gia đình tôi, đặc biệt là bố mẹ tôi. Nhưng đồng thời nó làm cho tôi rất buồn. Buồn vì nó quá đột ngột. Thực sự thì tôi vẫn chưa muốn đi ngay lúc này, tôi tính phải sau đó 3-4 tháng thì tôi mới "bay". Sự ra đi nhanh như vậy đã làm cho tôi không còn có thời gian chuẩn bị tinh thần cũng như tâm lý. Hơn thế nữa, tiếng Trung một chữ bẻ làm đôi tôi cũng không biết.
Bạn bè tôi đứa nào cũng ngạc nhiên và không đồng tình cái sự quyết định "bỏ ra đi" ấy của tôi. Chúng tôi học cùng nhau từ thời Phổ Thông Trung Học, ra trường mỗi đứa theo đuổi lý tưởng của riêng mình, đứa thì học sư phạm, đứa học kinh tế, đứa học tài chính, đứa học luật, tôi học kỹ thuật, nhưng chúng tôi chơi với nhau rất thân và cùng quyết tâm ra trường xin việc làm theo đúng ngành nghề. Mấy đứa bạn tôi lần lượt có việc làm, chỉ còn mình tôi phải ra tết mới có dự tuyển vào làm Bưu điện tại tỉnh nhà. Chưa bao giờ chúng tôi có một tí ý tưởng nào trong đầu là đi hợp tác lao động nước ngoài. Và cái buồn lớn nhất trong lòng tôi, trời ơi... Tôi biết, cái buồn của tôi cũng không bằng "người ấy". Khi nghe tôi thông báo là sẽ đi lao động ở Ðài Loan, "người ấy" mới buồn làm sao. Cái buồn nó còn đột ngột hơn cả tôi, vì trước đó tôi vẫn chưa cho "người đó" biết tôi đăng ký đi Ðài loan, cái buồn của một kẻ như bị lừa dối.
Chúng tôi yêu nhau 6 năm nay, "người ấy" rất yêu và hiểu tôi. Xa "người ấy" tôi cũng buồn lắm, 6 năm yêu nhau chưa bao giờ chúng tôi xa nhau, đây là lần đầu tiên phải xa nhau, mà xa nhau những 3 năm trời. Không biết quãng thời gian "không phải là dài nhưng cũng không phải ngắn" này liệu có còn giữ mãi được như trước đây không. Mỗi đứa chúng tôi theo đuổi một ý nghĩ khác nhau. Có trời mới biết. Thời gian sẽ minh chứng.
Do thủ tục giấy tờ của tôi làm nhanh, trong vòng 5 ngày là coi như hoàn tất, chỉ chờ ký hợp đồng là xong hết. Vả lại, vì có một người nào đó khi đi xét nghiệm không đạt yêu cầu, đã bị loại, cho nên tôi đã được nhanh chóng thế vào chỗ trống đó.
Trước khi "bay" hai ngày, tôi được gọi xuống Công Ty Hợp Tác Lao Ðộng ký hợp đồng chính thức sau khi đã đóng lệ phí đầy đủ. Chỉ trong vòng 1 tháng, tôi và bố mẹ phải lo làm xong không biết bao nhiêu thủ tục Công Ty Hợp Tác Lao Ðộng giục khẩn trương ra tết còn bay. Lại nữa, đang đúng vào dịp tết. Như tất cả mọi người đều biết, cái tâm lý của người lần đầu tiên đi ra nước ngoài làm việc, nó hồi hộp, lo lắng, vui buồn đan xen lấy nhau. Tôi không còn đâu cái tâm trí và cũng không có đủ thời gian để đọc và hỏi kỹ về nội dung của mấy cái hợp đồng này nữa, lúc đó chỉ có việc làm sao ký cho nhanh ký cho xong và còn về lo thu xếp đồ đạc, chia tay họ hàng, bạn bè, làng xóm... Chính vì vậy cho nên, đại diện Công Ty Hợp Tác Lao Ðộng bảo tôi ký vào đâu là tôi ký đó.
Tính ra kể từ lúc tôi đăng ký dự tuyển cho đến lúc tôi làm xong mọi giấy tờ thủ tục, hộ chiếu, visa... và ra phi trường Nội Bài đi Ðài Loan là đúng 1 tháng 3 ngày. (13/1/2000 - 15/2/2000).
4h 30' (giờ Việt Nam) ngày 15/2/2000 chúng tôi lên phi cơ rời quê hương đến một phương trời xa lạ. Lần đầu tiên xa hẳn quê hương, xa gia đình, xa luôn cả "người ấy". Lúc đó, không hiểu sao mà tôi không kiềm chế được bản thân mình, tôi bắt đầu khóc, khóc như chưa từng được khóc, đây là lần đầu tiên trong đời tôi khóc như vậy. Từ trước đến nay tôi thường được mệnh danh là con người không có nước mắt. Bây giờ nghĩ lại tôi cũng không hiểu sao tôi lại khóc dễ dàng như vậy.
Ngày 15/2/2000, khỏang 9h
30' (giờ Ðài Loan), chúng tôi
rời phi trường Taipei về thẳng
ký túc xá công ty hiện nay chúng
tôi đang làm.
Ngày 16/2/2000, vào buổi
sáng chúng tôi (gồm 3 đứa
đều là nữ) được
đưa đi xét nghiệm sức khỏe.(*)
Ngày 10/3/2000, lãnh tháng
lương thứ nhất. Lần đầu
tiên trong đời tôi đã
đi làm kiếm được tiền
bằng chính những giọt mồ hôi
nước mắt của mình. Tôi
thực sự đã lớn và
bắt đầu cuộc sống tự lập
giống như bao con người trưởng
thành khác. Cầm bảng lương trên
tay mà tôi vui sướng biết chừng
nào, Nhưng rồi niềm vui đó
chẳng được bao lâu thì bị
tắt ngấm trong lòng tôi.(*)
Ngày 16/4/2000, lần đầu
tiên tôi được tự do đi
ra ngoài, chúng tôi như con chim bị
nhốt trong lồng lâu ngày, nay chúng
tôi hớn hở mượn xe đạp
của người quản lý ký túc,
đạp lòng vòng ra ngoài. Mà
cũng không có giám đi đâu
xa vì sợ lạc. Liên tục như vậy
vài hôm, cứ tan giờ đi
làm là chúng tôi lại mượn
xe đạp để đi ra ngoài. (*)
Hiện nay, công việc của chúng tôi đã bắt đầu ổn định. Mỗi đứa chúng tôi có thể chạy 3,5 đến 4 máy, chúng tôi làm máy dệt mà. Ngoài những giờ làm việc mệt mỏi, những lúc rảnh rỗi chúng tôi lại có dịp gặp gỡ những anh chị em Việt Nam, tổ chức đi chơi hay cùng nhau nấu những món ăn Việt Nam rất vui vẻ và đầm ấm không khác gì ở nhà làm cho ai nấy cũng vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà.
(*) Những phần đánh dấu (*) là còn nhiều vấn đề khác nữa mà tôi sẽ viết tiếp về những chi tiết liên quan trong những bài chia sẻ sau này vào những số kế tiếp.