Vĩnh Biệt Cha Giáo Kính Yêu

Giuse Vũ Kim Chính, SJ.

 

Vĩnh Biệt Cha Giáo Kính Yêu Giuse Vũ Kim Chính, SJ.

Linh mục Lê Quốc Chinh

Thiên Ðàng Cha về lòng thanh thản

Trần gian con ở dạ nhớ thương!

Tôi có rất nhiều kỷ niệm thân thương với Cha giáo Giuse Vũ Kim Chính. Qua Ðức Cha Cosma Hoàng Văn Ðạt SJ., Cha giáo đã xin học bổng cho tôi.

Khi tôi đặt chân tới Ðài Loan, ngài đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Ngài lo cho tôi từng li từng tí, từ chỗ ăn, chỗ ở. Rồi tháng nào ngài cũng đi lĩnh tiền ăn và đem tới tận phòng cho tôi. Ngài chăm sóc tôi chu đáo như một người mẹ. Ngài dẫn tôi vào sinh hoạt cùng với Hội Tu Sĩ Việt Nam tại Ðài Loan, Ngài là người sáng lập ra Hội Tu Sĩ này.

Tính đến nay Hội Tu Sĩ Việt Nam tại Ðài Loan ngày càng đông và phát triển mạnh mẽ. Nơi đây có các cha, các thầy, các sơ Việt Nam, những người xa xứ nương tựa vào nhau nơi đất khách. Thỉnh thoảng Hội Tu Sĩ lại nhóm họp chia sẻ cho nhau những thuận lợi và khó khăn của đời sống tu trì, chia sẻ những kinh nghiệm về mục vụ truyền giáo. Cũng chính nơi đây, tôi được an ủi rất nhiều vì có quý cha, quý tu sĩ đồng hành nâng đỡ, khi tôi phải xa nhà, sống nơi viễn xứ.

Rồi khi tôi học tập thì chính ngài (cha Chính) là người hướng dẫn luận văn cho tôi, chỉ bảo tôi ân cần. Tôi biết ơn ngài, và coi ngài như một người cha rất thân thương gần gũi của tôi.

Tôi nhớ có lần ngài mệt mỏi hình như muốn ốm, Thầy Khánh (bây giờ là Cha Khánh rồi) hỏi ngài: "Cha ốm đau thế nào để con đi mua thuốc?" - Ngài trả lời: "Ốm đau gì đâu, cứ mua chục trứng vịt lộn và két bia lên phòng cha Chinh là khỏi ngay mà". Thế là cha con chúng tôi lại kéo nhau lên phòng tôi lai rai tâm sự.

Ngài kể: ...Thuở trước ngài là một tu sinh của giáo phận Ðà Lạt, ngài được Ðức Cha giáo phận cử đi du học tại Áo, sau bao nhiêu năm dùi mài kinh sử, ngài đã lấy được bằng tiến sĩ Triết học Tây phương, với ước mong về nước để phục vụ cho giáo hội quê nhà. Ðùng một cái, biến cố năm 1975 xảy đến, không về nước được, ngài buồn, thất vọng, chán chường...

Một vài năm sau, ngài được bề trên cử đi giúp những người Việt Nam vượt biên tị nạn, cũng là những người đồng hương của mình. Ngài đến sống với họ, phiên dịch cho họ, lắng nghe nỗi lòng của họ. Ngài thấy được cái khổ, cái thiếu thốn, cái khó khăn của họ, thấy được những mất mát lớn lao của họ. Họ mất nhà cửa bên Việt Nam, mất tài sản, mất gia đình êm ấm... Khi vượt biên, họ mất những người thân, có người mất cha mẹ, có người mất chồng, có người mất vợ, có người mất con... Có người bị cướp biển, có người gặp bão to sóng lớn của biển khơi. Họ đã mất tất cả.

Khi chứng kiến cảnh mất mát, thiếu thốn, đau khổ của những người Việt tị nạn, những người đồng hương mình như vậy, ngài nghĩ về mình, mình có bằng cấp, mình có chức linh mục, mình có thể giúp đỡ những người khác, có thể truyền giáo cho người khác, sao mình phải buồn, sao mình phải thất vọng? Và ngài đã được an ủi, được nâng đỡ, ngài đã đứng lên mạnh mẽ.

Năm 1981 ngài quyết định sang Ðài Loan truyền giáo, gia nhập Dòng Tên, rồi lấy thêm một tiến sĩ thần học nữa, và trở thành giáo sư nổi tiếng. Ngài hăng say giúp người, giúp đời, chia sẻ những năng lượng tích cực cho người khác.

Hôm nay, ngài được Chúa gọi về hưởng ân lộc Chúa, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về trong tôi. Tôi nhớ ngài, tôi yêu ngài, tôi biết ơn ngài, tôi cầu nguyện cho ngài. Nguyện xin Chúa dang rộng vòng tay đón linh hồn Cha giáo Giuse về sống hạnh phúc muôn đời bên Chúa Tình Yêu.

Thiên Ðàng Cha về lòng thanh thản

Trần gian con ở dạ nhớ thương!

Bắc Ninh, ngày 18/10/2023

Học trò của Cha

Con

Linh mục Lê Quốc Chinh

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page