Suy Niệm Mùa Chay Theo Ðường Hy Vọng

(40 Bài Suy Niệm Hằng Ngày trong Mùa Chay

gợi ý từ Tác Phẩm Ðường Hy Vọng

do Ðức Ông Peter Nguyễn Văn Tài biên soạn

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 21 -

Giới Răn Trọng Nhất

(Thứ Sáu tuần 3 Mùa Chay)

 

"Con mang một đồng phục, nói một ngôn ngữ: bác ái là chứng tích để biết con là môn đệ Chúa, là dấu hiệu rẻ mà khó kiếm nhất". (ÐHV 984)

* * *

Thánh Gioan Vianney thiết tha yêu mến Chúa và các linh hồn. Mấy mươi năm liền, ngài luôn giam mình trong tòa giải tội mỗi ngày 18 tiếng đồng hồ để đưa các tội nhân trở về với Chúa. Không những thế, ngài còn luôn canh cánh bên lòng mối bận tâm về cảnh nghèo túng cơ cực của nhân dân. Chính ngài đã lập nên các cô nhi viện, các lớp học mẫu giáo và sẵn sàng cho kẻ nghèo tất cả những gì ngài có hay kiếm được.

Sau khi ngài đã qua đời, trong lúc tòa án giáo phận tiến hành về việc điều tra về hạnh tích của ngài để lập hồ sơ xin phong thánh thì có một cụ già quê mùa nghèo khó đến làm chứng như sau:

"Hôm ấy trời đã tối, tôi thấy cha Vianney đi giúp tuần đại phúc ở một xứ xa về, giữa đường vắng chỉ có tôi với ngài, vừa gặp tôi, ngài liền lên tiếng chào chúc vui vẻ như sau:

- Chào ông, mấy lâu nay công việc làm ăn ra sao? Mạnh giỏi thế nào?

- Dạ cám ơn cha, con cũng thường thôi. Nhưng chẳng giấu gì cha, con túng thiếu quá, mất liên tiếp ba vụ mùa liền.

Cha Vianney trả lời:

- Tội nghiệp. Tôi thương ông và các cháu lắm. Chúng nó rất ngoan.

Vừa nói ngài vừa xỏ tay vào túi áo, lục soát khắp cùng mà chẳng tìm được một xu nào. Nhìn trước nhìn sau, ngài ghé vào tai tôi nói nhỏ: Ông chịu khó đợi cha một chút nhé.

Tôi vâng lời đứng đợi. Cha rón rén đi ra sau một lùm cây... Mấy phút sau ngài trở lại trao tận tay một vật và nói:

- Tôi không có gì khác. Ông vui lòng lấy cái này đem bán mà mua lấy bánh mì cho các cháu. Ông thông cảm, bữa sau có gì tôi sẽ giúp thêm. Thôi, chào ông nhé.

Tôi chưa kịp cám ơn vì quá xúc động thì cha đã bỏ đi xa rồi."

Hằng ngày chúng ta đã bỏ qua bao nhiêu dịp thuận tiện để sống tình thương bác ái, đã ngoảnh mặt làm ngơ trước bao lời nài nỉ xin giúp đỡ của anh chị em xung quanh. Là người Kitô,chúng ta biết rõ nằm lòng lời dạy: "Yêu mến Chúa hết lòng và yêu thương anh chị em" như chính Chúa đã làm gương. Nhưng nếu chỉ biết không mà thôi thì chưa đủ. Cần phải thực hành lời Chúa dạy thì mới vào được Nước Ngài.

Bài Phúc Âm trong Thánh Lễ ngày Thứ Sáu tuần 3 Mùa Chay hôm nay trích từ Phúc Âm theo Thánh Marcô, chương 12, câu 28-34 đã ghi lại cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu và luật sĩ như sau:

"Khi ấy, có người trong nhóm luật sĩ tiến đến Chúa Giêsu và hỏi người rằng: Trong các giới răn, điều nào trọng nhất? Chúa Giêsu đáp: Giới răn trọng nhất chính là: Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta là Chúa duy nhất và con hãy yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức con. Còn đây là giới răn thứ hai: Con hãy yêu mến tha nhân như chính mình con. Không có giới răn nào trọng hơn giới răn này. Luật sĩ thưa Chúa rằng: Thưa thầy, đúng lắm. Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy nhất và ngoài Ngài chẳng còn Chúa nào khác nữa. Mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh. Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa Giêsu bảo: Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu. Và không ai dám hỏi Người thêm điều gì nữa".

Nhận biết lề luật yêu thương của Chúa đã là bước đầu cần thiết để tiến vào Nước Chúa. Vị luật sĩ trong đoạn Phúc Âm trên đã được Chúa Giêsu khen là "không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu", vì ông đã nhận biết, đã thuộc nằm lòng giới răn của Thiên Chúa. Nhưng đạo Chúa không phải để cho người ta biết mà thôi, mà là để con người đem ra sống thực hành trong đời sống. Ðức Tổng Giám Mục Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách Ðường Hy Vọng, đã nhắn nhủ như sau:

"Con mang một đồng phục, nói một ngôn ngữ: bác ái là chứng tích để biết con là môn đệ của Chúa, là dấu hiệu rẻ mà khó kiếm nhất. Bác ái là sinh ngữ số một mà Thánh Phaolô cho là cao trọng hơn tiếng nói của loài người và các thiên thần, là ngôn ngữ độc nhất sẽ tồn tại trên Thiên Ðàng". (ÐHV 984)

Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta sẽ gặp thấy những phiền phức, những thách thức đòi buộc lòng bác ái nhỏ hẹp của chúng ta phải mở rộng thêm ra.

"Trong cá tính nhân phẩm mỗi người, không có hai người giống nhau. Ðời người không phải là cuộn băng cassette hay Stereo đã được sang từng xeri giống nhau". (ÐHV 770)

"Bác ái không có biên giới. Nếu có biên giới không còn là bác ái nữa". (ÐHV 787)

Chúng ta cần có một con tim mở rộng như Chúa để có thể yêu thương như Ngài và cùng với Ngài. Thực thi đức bác ái, chúng ta không nên có hậu ý hay vụ lợi.

"Sao con trách móc khi người ta phủi ơn con? Công nghiệp của con mất đi sao? Hay là con bắt Chúa cám ơn con? Ai làm cho một người hèn mạt nhất trong anh em là làm cho chính mình Ta". (ÐHV 784)

Lạy Chúa, xin thương giúp con canh tân đời sống theo lời dạy của Chúa. Xin ban cho con một quả tim mới để con biết yêu thương anh em thật lòng, cụ thể. Ước chi mỗi tối trước khi lên giường ngủ con có thể nói được rằng: "Suốt ngày nay, tôi dã sống yêu thương thật sự". Lạy chúa, xin hãy giúp con thực hiện điều mơ ước này. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page