Ngày
07 tháng 07 năm 2002
Chúa Nhật 14 Thường Niên Năm A
Ðọc
Tin Mừng Mt 11,25-30
25
Lúc ấy, Ðức Giêsu cất tiếng nói: "Lạy Cha là Chúa Tể
trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc
khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mạc
khải cho những người bé mọn. 26 Vâng, lạy Cha, vì
đó là điều đẹp ý Cha.
27
Cha tôi đã giao phó mọi sự cho tôi. Và không ai biết rõ người
Con, trừ Chúa Cha; cũng như không ai biết rõ Chúa Cha, trừ người
Con và kẻ mà người Con muốn mạc khải cho.
28
Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng
tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. 29 Anh em hãy
mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng
hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi
bồi dưỡng. 30 Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ
nhàng."
Gợi
ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Tất cả những ai vất vả hãy
đến cùng tôi
Suốt
đời thầy An Phong Ðỗ Ðình Giang (Rodriguez) chưa bao giờ đặt
chân đến Roma, nhưng ngày 15.1.1888, mãi 357 năm sau khi thầy chào
đời, thầy đã được đón tiếp trọng thể hơn bất cứ vị
tướng lãnh nào trở về Roma sau chiến thắng khải hoàn. Buổi
sáng Chúa Nhật hôm ấy, Ðức Lêô XIII long trọng ghi tên thầy
An Phong vào sổ bộ các thánh.
Thầy
An Phong là một vị thánh âm thầm. Nếu có một ký giả nào
đề nghị viết một bài tiểu sử của thầy để đăng báo, thì
chắc chắn sẽ được vị chủ bút cám ơn khéo. Không bột sao
gột nên hồ, mà con người này lại chẳng có gì đáng nói
cả! Nhưng đánh giá thầy An Phong như vậy thì thật là hời hợt
và thiếu sót. Vì có lẽ điều quan trọng không phải là người
ta làm những gì nhưng đã làm như thế nào.
Hình
như hạt giống thánh thiện đã được gieo vào lòng cậu bé
An Phong lúc 9 tuổi khi gặp cha Phêrô Phan Vương (Favre) lần đầu
tiên. Cha Phan khi đi giảng thuyết ở Tây Ban Nha lần kia đã đến
ở trọ trong một căn nhà của ông thân sinh cậu bé An Phong.
Ông nhà buôn len sợi giàu có này cho cậu bé An Phong đến
giúp đỡ cha Phan. Ðể đền ơn, cha Phan dạy An Phong biết phải
làm thế nào để phụng sự Chúa, đó là làm mọi sự theo
thánh ý Ngài (...)
Ít
lâu sau, An Phong có dịp thực hành lời dạy của cha Phan. Năm
1545 khi An Phong lên 14 tuổi thì thân phụ qua đời. Cùng lúc ấy
khắp nước Tây Ban Nha gặp cơn khủng hoảng về len sợi. Gia
đình An Phong rơi vào cảnh sa sút. An Phong đứng tên chủ hãng
nhưng thực ra bà mẹ lo liệu mọi việc. Bà thuyết phục
được An Phong lập gia đình với một cô gái gia đình giàu có
để cứu vãn tình thế. Nhưng bao nhiêu cố gắng của bà cũng
chỉ là công dã tràng.
Từ
khi mồ côi cha, An Phong thấy những năm tháng nặng nề trôi
qua, ngày càng gặp nhiều khó khăn về tiền bạc. Và sau khi lập
gia đình, thêm bao mối sầu khác lại chồng chất mãi lên vai.
Mới 5 năm sau ngày cưới, chàng đã phải chịu đựng ba đám
tang: vợ và 2 con. Sau đó ba năm nữa, tức 1565, đứa con sống
sót cuối cùng cũng vĩnh biệt người cha đau khổ.
Giữa
bao nhiêu cảnh rơi lệ ấy, An Phong vẫn nhớ lời cha Phan dạy
và luôn hướng trong lòng về Chúa. Chàng bắt đầu chăm chỉ
cầu nguyện và hãm mình. Ðến cuối năm 1568, sau khi thanh toán
xong công việc buôn bán, chàng đến gõ cửa xin vào Dòng Tên,
tức Dòng Chúa Giêsu là Dòng của cha Phêrô Phan Vương. Nhưng
vì chàng 37 tuổi, lại ít học, nên không được nhận.
Ai gõ thì sẽ mở cho
Thấy
vậy, An Phong quyết định đi học thứ tiếng Latinh hóc búa. Chàng
vào học lớp vỡ lòng cùng với đám trẻ ranh tinh nghịch.
Sau hai năm đổ mồ hôi nước mắt, chàng nhận thấy mình không
thể nào học được, và đành dứt nghiệp bút nghiên.
Trong
thời gian đó, chàng vẫn tiến tới trong đời sống thiêng
liêng, và luôn giữ đức khiêm tốn, khó nghèo. Trước khi
đi học, có bao nhiêu tiền, chàng đã cho các em gái và người
nghèo hết. Chàng đến Valencia không một xu dính túi và sống
hoàn toàn nhờ lòng tốt của người khác. Hoàn cảnh của
chàng đỡ chật vật hơn khi nhờ cha linh hướng, chàng tìm
được việc làm trong một gia đình khả giả. Nhiệm vụ chàng
là giúp việc nhà và dẫn con cái ông chủ đi học.
Cuối
năm 1570, một lần nữa chàng đến gõ cửa xin vào Dòng Tên,
lần này chàng xin làm tu huynh. Nhiều người nghĩ rằng chàng
sẽ chẳng làm được chuyện gì nên hồn trong Dòng, nhưng cha
giám tỉnh lại nghĩ khác. Ngày 31.1.1571, An Phong vào nhà tập.
Sáu tháng sau, tập sinh 40 tuổi này được gởi đến học viện
Montesion ở Parma trên đảo Mã Ðình (Majorca). Chính ở đây, An
Phong sẽ sống 46 năm cuối của đời thầy.
Ban
đầu thầy được chỉ định lo việc lặt vặt trong nhà. Ðã có
lúc thầy làm thợ nề trong công tác xây cất nhà nguyện mới.
Thầy đã cố gắng hết sức, nhưng càng để thấy rõ hơn thầy
không phải là một thợ xây giỏi. Rồi thầy giúp việc cho tu
huynh lo phòng thánh. Ngoài ra, thầy luôn tay với những công
việc không tên: quét nhà, lau bụi, rửa chén, lau bàn, v.v...
Thầy làm mọi sự rất chu đáo để phụng sự Chúa. Thầy luôn
sẵn sàng làm bất cứ việc nào.
Năm
1580, thầy được chỉ định lo việc canh cổng cho học viện. Chúa
đã sắp đặt cho thầy công việc này để ban cho thầy nhiều
ơn cao trọng bởi trời. Ðã hẳn, việc canh cổng không phải
là một vinh dự. Thầy An Phong tự đặt cho mình một qui luật
là kính trọng mọi người vào học viện như thể chính Chúa
Kitô vậy. Do đó thầy ân cần, lễ độ với hết mọi người.
Dầu
chỉ là một tu huynh và chỉ giữ chân gác cổng, thầy An Phong
được ơn đặc biệt là hiểu sâu xa về đời sống thiêng
liêng, và đọc được ý Chúa muốn nơi mỗi người. Ở trường
Montesion được một thời gian, thầy có thêm nghề tay trái là
linh hướng. Ban đầu là những tâm hồn đơn sơ của giới bình
dân, sau đó đến các thanh niên, rồi các tu sĩ, linh mục và
giám mục cũng tìm đến hỏi thầy và xin thầy cầu nguyện cho.
"Ðệ tử" nổi tiếng nhất của thầy là thánh Phêrô
Claver. Thời gian học tại Montesion, vị thánh tông đồ người
da màu tương lai này thường xuyên đến bàn hỏi với thầy.
Chính thầy đã khuyên người "đệ tử" xin sang Nam Mỹ truyền
giáo.
"Lạy
Chúa, này con đến" đó là câu nói mỗi ngày được thốt
ra không biết bao nhiêu lần từ miệng, từ lòng thầy An Phong,
mỗi khi có ai đến gõ cổng. Ðời sống nội tâm vừa giản dị
vừa thần bí của thầy An Phong được nuôi dưỡng bằng cầu
nguyện liên lỉ. Lúc nào trong tay thầy cũng có chuỗi môi khôi,
và hễ không có việc là thầy đọc kinh. Hẳn là nhờ vậy,
thầy An Phong thấy được Chúa trong mọi người và luôn sẵn
sàng thưa xin vâng.
Hiền lành và khiêm nhường
Hình
ảnh tu huynh An Phong thánh thiện như vừa thấy ở trên thật dễ
thương. Tác giả Hoàng Sóc Sơn, đã khéo trình bày cho thấy
nét đơn sơ thần bí về đời sống thánh An Phong Ðỗ Ðình
Giang (Rodiguez) trong cuốn Bạn Ðường Chúa Giêsu (1997) và trong
tài liệu nội bộ Dòng Tên về chư thánh của Dòng.
Thánh
An Phong tu huynh Dòng Tên, thực ra cũng chỉ là một trong muôn
ngàn vị thánh khác của Giáo Hội cho thấy mầu nhiệm Nước
Thiên Chúa thuộc về những tâm hồn đơn sơ bé nhỏ, miễn là
họ có Chúa ở cùng, thì chính Ngài sẽ thực hiện những điều
kỳ diệu. Nhưng trước tiên mầu nhiệm ấy phát xuất do chính
Thiên Chúa Cha (Mt 11,26) và được truyền đạt cho Ðức Giêsu
là sự khôn ngoan của Thiên Chúa (c.27).
Bài
Tin Mừng hôm nay, cho thấy hai loại người khác hẳn nhau khi đối
diện với mầu nhiệm của Nước Thiên Chúa như Ðức Giêsu
đến để công bố. Một bên là loại người chỉ biết có
quan điểm của mình nên không thể nhận ra cái mới do Ðức
Giêsu mang lại. Bên kia, ngược lại, là những tâm hồn đơn
sơ, rộng mở để đón nhận Thiên Chúa với lời của Ngài
bày tỏ cho họ.
Khi
người nghe Tin Mừng có được sự đơn sơ rộng mở như trẻ
thơ (c.25), lòng tốt của Thiên Chúa sẽ mang lại hoa trái nơi
người đó vì Ngài sẽ ban cho người đó ơn để hiểu
đường lối của Ngài. Khi ấy cái nhìn của Thiên Chúa sẽ
được mạc khải cho người đó, đó là cái nhìn mà một mình
Ðức Giêsu là Con Thiên Chúa biết, vì mình Người sống trong
sự thân mật với Chúa Cha (Ga 1,18; Dt 1,1-4). Chính tình yêu
khiến Ðức Giêsu với tư cách là Con Một Thiên Chúa, dò
thấu được cõi lòng Chúa Cha, nhờ đó Ðức Giêsu có thể
tiết lộ những bí mật của Chúa Cha cho những tâm hồn đơn sơ
rộng mở.
Gánh
nặng mà Ðức Giêsu ví như cái ách (c.29), tượng trưng cho
toàn bộ những đòi buộc mà người biệt phái dạy các tín
hữu Do Thái phải giữ. Trong Tin Mừng hôm nay người Do Thái
được mời gọi tìm nơi Kitô giáo không phải lề luật ít hơn,
nhưng là tìm ở đó một sự tự do mới mẻ (x. Mt 5,17).
Ðức Giêsu mời gọi người ta mang lấy ách của Người, tức
là bước theo Người trong cuộc sống, vì Người hiền hậu và
khiêm nhường. Chính vì Người là hiện thân của lòng khiêm
nhường và hiền hậu nên bước theo sự lãnh đạo của Người
trong tình yêu, chính là con đường giải phóng cho người đơn
sơ bé nhỏ.
Một
số câu hỏi gợi ý
1.
Bạn thán phục thánh An Phong Ðỗ Ðình Giang nhất về: sự kiên
trì tìm kiếm ơn gọi thích hợp cho bản thân? Ðức kiên nhẫn
trong chịu đựng? Nghề tay trái là linh hướng?
2. Bạn hiểu và áp dụng thế nào về lời Chúa Giêsu dạy: "Hãy mang lấy ách của tôi" (c.29)?