Tìm hiểu và chia sẻ
đời sống Tin Mừng

Linh Mục Augustine, SJ. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


Ngày 27 tháng 9 năm 1998
Chúa Nhật 26 Quanh Năm

Ðọc Tin Mừng Lc 16,19-31

Gợi ý để sống và chia sẻ Tin Mừng

Tình người ngược lại với hố ngăn cách

Bài Tin Mừng hôm nay vạch cho thấy hố ngăn cách mà con người có thể đào sâu ở giữa nhau cả ở bên kia nấm mồ. Ngược lại với tình người được biểu lộ một cách sống động trong câu chuyện chia sẻ. Bối cảnh của câu chuyện là sau vụ tàn sát khủng khiếp do một người điên tại Arthur của nước Úc. Hai anh chị người Úc là Pat và Maureen Coyne sau khi chứng kiến thảm kịch ghê gớm đó đã có thể thiết lập mối tương quan Tin Mừng như thế nào đối với hai thân nhân của một số những nạn nhân bị sát hại. Chị Maureen chia sẻ như sau:

Sau vụ thảm sát ghê gớm ấy, mãi đến tối mịt nhà tôi và tôi mới lên một chuyến xe khác để về Hobart. Chuyến xe trên đó chúng tôi đã khởi hành cần được thay thế vì chính người tài xế đã bị giết chết.

Tôi rất sửng sốt khi bước lên xe mà thấy bà mẹ của một nữ hành khách đã bị sát hại đang ngồi đó cùng với cô con gái khác của bà. Tại sao hai người này không được ai lưu ý săn sóc cách riêng trong hoàn cảnh bi đát như vậy? Ðiều đáng sợ là họ ngồi lặng lẽ cách chẳng bình thường!

Hai chúng tôi cùng nhau lần chuỗi để cầu cho các nạn nhân nhưng thấy khó cầm trí. Người ta đưa chúng tôi tới một trường cảnh sát để phần nào nhận sự an ủi và giúp đỡ. Kế đó chúng tôi được hướng dẫn lên xe để ngủ ở khách sạn. Khi ấy chỉ còn 6 người ở trên xe, trong đó có hai mẹ con nạn nhân bị sát hại. Tôi lặng lẽ đến bên người mẹ đáng thương để tỏ tình liên đới. Tôi đặt tay tôi trên cánh tay bà và nói: "Thưa bà, tuy không được rõ về niềm tin tôn giáo của bà, hai chúng tôi cũng đã sốt sắng cầu nguyện cho bà." Bà liền nắm lấy tay tôi và nói: "Quả thật, chúng tôi là người Kitô hữu. Tối qua chúng tôi đã tới nhà thờ Chính Toà tham dự Thánh Lễ. Thế là tương quan đã được thiết lập giữa hai bên nhờ niềm tin. Tôi lấy làm sung sướng cùng chung hiệp với bà về niềm tin Công Giáo.

Tới khách sạn đã quá nửa đêm. Khi chia tay đi ngủ ở phòng riêng, tôi hứa sáng mai sẽ gọi điện thoại để xem có điều gì chúng tôi có thể làm để giúp đỡ bà.

Thiên Chúa an bài mang lại kết quả bất ngờ

Nhưng sáng mai khi tôi gọi, cô con gái đã trả lời rằng: "Quả thật, hai mẹ con chúng tôi đang trong tình trạng lạc lõng. Chúng tôi thực không biết phải làm gì và làm thế nào để trở về nhà. Chúng tôi không biết xử trí ra sao về vé máy bay của chúng tôi." Thế nhưng cô ta lại kết luận một cách chẳng chút lôgic chút nào khi nói:"Xin bà đừng đến gặp chúng tôi làm gì!" Khi tôi đặt ống nói xuống, tôi thấy rõ hai mẹ con ngỏ ý không muốn gặp chúng tôi vì lý do nào đó tuy họ rất cần sự giúp đỡ. Vậy nhà tôi đã gọi ông quản lý khách sạn và được biết ông này không để ý tới sự kiện có một số thân nhân của nạn nhân vụ thảm sát hiện ở khách sạn. Ông tỏ lòng biết ơn và phái người phụ tá của ông đứng ra lo đáp ứng những nhu cầu cho hai mẹ con nạn nhân. Ông quản lý còn cho nhà tôi biết chính ông cũng có năm người bạn bị giết trong cuộc thảm sát đó.

Hôm đó chúng tôi có việc đi khỏi, mãi đến đêm mới trở về khách sạn. Chúng tôi nhận được mấy dòng của nhân viên trực điện thoại khách sạn cho biết cô con gái của bà mẹ bảy mươi tuổi đã gọi để cảm ơn chúng tôi về tất cả những giúp đỡ chúng tôi đã dành cho hai mẹ con trong cảnh khó khăn. Thực tình mình nói, chúng tôi đâu có làm gì nhiều để giúp đỡ họ! Dầu sao, sáng hôm sau chúng tôi cũng đã gọi họ để nói rằng chúng tôi muốn đến thăm họ trước khi bỏ Hobart.

Lần này họ tỏ ra rất sung sướng đón tiếp chúng tôi. Chỉ sau khi chúng tôi tới gặp họ được mấy phút liền có cảnh sát đến xin đưa cô con gái đi nhận diện xác của bà chị của cô. Thế là chúng tôi tình nguyện ở lại tiếp chuyện bà mẹ bảy mươi tuổi. Bà và tôi thay đổi nhau nói đủ thứ chuyện trong khi nhà tôi chỉ biết lắng nghe tuy với quyết tâm nên một với người mẹ đáng thương. Tới lúc chia tay, một cách bất ngờ bà mẹ quay về phía nhà tôi và nói: "Này bạn Pat, tôi rất mến bạn." Câu nói đột xuất khiến nhà tôi hết sức cảm kích.

Thế rồi khi trở về Melbourne chúng tôi đã đi dự lễ an táng các nạn nhân vụ thảm sát. Nhà thờ chật ních người với đủ thứ máy truyền hình. Xem ra rất khó để chúng tôi có cơ hội chia buồn với nhà hiếu. Bỗng cô con gái quen biết của chúng tôi xuất hiện qua đám đông. Cô ôm tôi trong vòng tay và nói: "Không có anh chị can thiệp với ông quản lý khách sạn, có lẽ chúng tôi không sống sót đâu. Chúng tôi rất biết ơn anh chị". Riêng bà mẹ còn nhắc tới nhà tôi đã dành cho bà thứ tình yêu chăm chú và lắng nghe mặc dầu trong thực tế nhà tôi hầu như chẳng nói gì. Sau này chúng tôi nói với nhau rằng "Ðó chính là lý do Thiên Chúa đã an bài để chúng tôi có mặt tại Arthur ngày hôm đó.

Ý nghĩa của câu chuyện vừa chia sẻ nhấn mạnh mối tương quan bình thường cần có giữa con người với nhau. Chính Thiên Chúa sẽ an bài để tương quan ấy mang lại kết quả thật bất ngờ.

Hãy sống lời Kinh Thánh dậy đừng chờ kẻ chết sống lại dậy thêm điều gì

Riêng dụ ngôn anh nhà giầu với Ladarô nghèo trong Tin Mừng hôm nay, ngược lại, cho thấy hố ngăn cách mà con người tự chôn mình trong đó, không ai khác có thể lôi kéo mình ra khỏi được, đời này cũng như đời sau. Hố ngăn cách ấy được đào sâu ngay trong cách sử dụng của cải. Anh nhà giầu mặc sức hưởng thụ của cải mình có bất kể tới nhu cầu kẻ ăn xin bụng đói cất rét nằm ngay trước cổng nhà anh. Anh không màng chi tới việc chuẩn bị cho đời sống vĩnh cửu (x.16,8-9). Không phải của cải ngăn chặn không cho anh hưởng tiệc vui nơi lòng tổ phụ Apraham cho bằng anh quản lý (tức sử dụng) của cải đó. Cuộc sống của anh nhà giầu và Ladarô nghèo đã khác nhau, nỗi chết của họ càng khác nhau hơn nữa. Ladarô được các thiên thần rước vào lòng tổ phụ Apraham, còn anh nhà giầu bị chôn vùi trong lòng đất. Anh hết còn hy vọng gì nơi nấm mộ. Còn với Ladarô thì cuộc sống hạnh phúc bắt đầu sẽ không bị chấm dứt.

Anh nhà giầu được mô tả bị giam nơi âm phủ (không phải là hỏa ngục) ngăn cách khỏi nơi cực lạc của tổ phụ Apraham. Ðó chính là nơi Ladarô đang được sung sướng. Ðiều bi đát là chính anh nhà giầu này phải xin Ladarô nghèo giúp đỡ mình. Anh tưởng mình còn có khả năng sai người mà anh kể như không hiện hữu trên đời, giúp nhỏ một giọt nước trên đầu lưỡi cho anh đỡ nóng, rồi giúp về cảnh cáo người trong gia đình anh để họ khỏi sa vào chốn cực hình như anh. Hẳn Ladarô phải lấy làm lạ khi thấy anh nhà giầu này biết đến danh xưng Ladarô của mình. Và cả tổ phụ Apraham cũng phải sửng sốt nghe anh nhà giầu tự xưng mình là con của tổ phụ trong khi anh vẫn từng xử đối với người mà tổ phụ nhận vào dự tiệc nơi lòng mình khác nào người dưng nước lã!

Vấn đề chủ yếu được đặt ra là sống điều Môsê và các ngôn sứ (tức Kinh Thánh) dậy đừng chờ để người chết sống lại dậy thêm điều gì.

Một số câu hỏi gợi ý

1. Bạn tâm đắc được gì về lời chia sẻ ở trên: Cô con gái cám ơn anh chị Pat và Maureen Coyne khi nói: "Không có anh chị can thiệp với ông quản lý khách sạn, có lẽ chúng tôi không sống sót đâu"? Bà mẹ bảy mươi tuổi cám ơn anh đã dành cho bà thứ tình yêu chăm chú và lắng nghe dầu trong thực tế anh Pat hầu như chẳng nói gì? Ý nghĩa của lời chia sẻ ở trên nhấn mạnh mối tương quan bình thường cần có giữa con người với nhau, chính Thiên Chúa an bài để tương quan ấy mang lại kết quả bất ngờ?

2. Bạn được đánh động về điều gì qua dụ ngôn anh nhà giầu và Ladarô nghèo: Hố ngăn cách mà con người tự chôn mình trong đó không ai khác có thể kéo mình ra khỏi được? Hố ngăn cách ấy được đào sâu ngay trong cách sử dụng của cải? Hãy sống lời Kinh Thánh dậy hơn là chờ kẻ chết sống lại dậy thêm điều gì?


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page