GOSPELNET

 

 

 

 

 

Text Box: NĂM THỨ BA, SỐ 112
CHÚA NHẬT 27. 4. 2003
 

 

 

 


CHÚA NHẬT 2 PHỤC SINH

TIN MỪNG: Ga 20, 19 - 31

 

Vào chiều ngày ấy, ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do-thái. Ðức Giê-su đến, đứng giữa các ông và nói: "Bình an cho anh em !" Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa. Người lại nói với các ông: "Bình an cho anh em ! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em". Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: "Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ".

Một người trong Nhóm Mười Hai, tên là Tô-ma, cũng gọi là Ði-đi-mô, không ở với các ông khi Ðức Giê-su đến. Các môn đệ khác nói với ông: "Chúng tôi đã được thấy Chúa !" Ông Tô-ma đáp: "Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin".

Tám ngày sau, các môn đệ Ðức Giê-su lại có mặt trong nhà, có cả ông Tô-ma ở đó với các ông. Các cửa đều đóng kín. Ðức Giê-su đến, đứng giữa các ông và nói: "Bình an cho anh em !" Rồi Người bảo ông Tô-ma: "Ðặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Ðưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Ðừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin". Ông Tô-ma thưa Người: "Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con !" Ðức Giê-su bảo: "Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay những người không thấy mà tin !"

Ðức Giê-su đã làm nhiều dấu lạ khác nữa trước mặt các môn đệ; nhưng những dấu lạ đó không được ghi chép trong sách này. Còn những điều đã được chép ở đây là để anh em tin rằng Ðức Giê-su là Ðấng Ki-tô, Con Thiên Chúa, và để anh em tin mà được sự sống nhờ Danh Người.

SUY NIỆM 1:

PHỤC SINH KHÔNG GIẾT CHẾT THẬP GIÁ

Có lần, một Linh Mục chia sẻ: Có một anh sinh viên gởi thư và nêu thắc mắc bao gồm một nỗi khổ rất lớn, liên quan dữ dội đến Ðức Tin.

Anh sinh viên hỏi rằng: "Thưa Cha, chỉ còn có ba tháng nữa, con sẽ tốt nghiệp đại học. Dù lúc này, ba con rất yếu, nhưng con cầu xin Chúa cho ba con được sống cho tới ngày con cầm được mảnh bằng tốt nghiệp về khoe với ba: "Thưa ba, đây là bằng tốt nghiệp của con". Cha có biết không, cái bằng tốt nghiệp đó, con đã phải chờ phải đợi biết là chừng nào. Ba con cũng thế, đêm ngày mong mỏi, cứ mong mỏi, cứ chờ đợi làm sao để nhìn thấy con tốt nghiệp đại học, y như là khi con đậu đại học là chính lúc ba con đậu đại học vậy. Cũng đúng thôi cha ạ. Vì mảnh bằng tốt nghiệp, nếu con đạt được thì đâu chỉ của riêng con mà là của cả hai cha con cộng lại. Ðó là công lao nuôi dưỡng của ba con hai mươi mấy năm trời và công lao học tập miệt mài của con bao nhiêu năm mới có nó, vậy mà Chúa không nghe lời con xin. Cách nay một tuần, Chúa đã cất ba con. Ba con chết mà không nhìn thấy kết quả do mình tạo ra, và ngày đêm mong mỏi. Sao Chúa lại làm như vậy ? Sao vậy cha ?"

Và trong lá thư gởi theo địa chỉ mà anh sinh viên cho biết, vị Linh Mục trả lời: "Tôi cũng không biết nữa, không hiểu vì sao Thiên Chúa lại làm như vậy. Nhưng chắc Chúa có lý do của Ngài. Ðọc thư anh, tôi thông cảm với anh, thông cảm nhiều lắm, vì tôi cũng đã từng gặp đau khổ tương tự như anh. Tôi cầu nguyện cho anh và dâng những đau khổ, dâng sự đồng cảm của hai chúng ta, để Chúa tìm cách bù cho anh trong kết quả thi tốt nghiệp sắp tới. Ðiều tôi quan tâm hơn hết, đó là anh còn tin Chúa nữa hay không ?"

"Anh có còn tin Chúa nữa hay không ?" Tôi nghĩ rằng, lời hỏi đó cũng rất cần thiết cho bạn và tôi. Có những lúc đau khổ tột cùng, những lúc tưởng như cuộc đời mình bế tắc... , chính những lúc như thế, chúng ta có còn tin Chúa nữa hay không ?

Bài Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay sẽ là câu trả lời quý giá về nỗi đau trong cuộc đời của bạn và của tôi. Vì hiểu được ý nghĩa của Tin Mừng hôm nay, sẽ giúp ta vững tin hơn. Chỉ với một bài Tin Mừng không dài lắm, nhưng Thánh Gio-an có đến hai lần kể lại việc Chúa Phục Sinh hiện ra với các môn đệ. Có lẽ bạn sẽ thắc mắc: hôm nay Giáo Hội đang cử hành Mầu Nhiệm Phục Sinh là mầu nhiệm của niềm vui, một niềm vui lớn.

Ðàng khác bài Tin Mừng kể lại việc Chúa Phục Sinh hiện ra với các môn đệ, lại là một niềm vui không nhỏ. Vậy mà từ đầu tới giờ, tôi chỉ toàn nói đến đau khổ. Vì sao lại nói đến đau khổ giữa Mùa Phục Sinh ? Là bởi vì Chúa không tự nhiên mà Phục Sinh. Nhưng Chúa Phục Sinh từ trong đau khổ. Chúa Phục Sinh từ trên Thánh Giá. Hôm nay, dù đã sống lại, đã chiến thắng khải hoàn, thân xác Phục Sinh chói ngời đã cùng quyền năng Thiên Chúa bước vào vô biên, bước vào vĩnh cửu... nhưng bây giờ hiện ra với các môn đệ, thân xác Phục Sinh rạng rỡ ấy vẫn còn y nguyên dấu của thập giá.

Cả hai lần trong bài Tin Mừng đều chứng minh Chúa hiện ra chỉ có cùng một kiểu như thế. Lần thứ nhất, thánh Gio-an ghi nhận, ngay khi hiện ra "Người cho các ông xem tay và cạnh sườn Người". Bạn có biết điều gì trên tay và trên cạnh sườn mà Chúa cho xem vậy ? Vì nơi ấy, dấu thập giá không bị phai nhòa. Trên đôi cánh tay ấy và trên cạnh sườn ấy, còn nguyên dấu tích của những cây đinh, của lưỡi đòng đâm thấu qua. Chỉ sau khi xem tay và cạnh sườn bị thương tích như thế, các môn đệ mới hết nghi ngờ, mới cảm thấy "vui mừng vì xem thấy Chúa". Như vậy dấu của Thập Giá là bảo đảm cho Ðức Tin của các môn đệ.

Nhưng lần ấy, khi Chúa hiện ra, Tông Ðồ Tô-ma không có mặt, nên ông nhất quyết không tin. Bởi đó tám ngày sau, Chúa lại hiện ra một lần nữa, có mặt Tô-ma. Lần này thái độ của Chúa mạnh hơn lần trước, dứt khoát hơn lần trước. Ngài không chỉ đưa tay và cạnh sườn cho xem, nhưng Chúa Giê-su Phục Sinh còn lên tiếng nói: "Tô-ma, hãy xỏ ngón tay của con vào lỗ đinh trên tay Thầy đây, hãy thọc bàn tay của con vào cạnh sườn của Thầy. Con đừng cứng lòng tin nữa, mà hãy tin".

Ví dụ có một ngày nào Chúa hiện ra và cũng nói với bạn những lời mà Chúa đã từng nói với Tông Ðồ Tô-ma: "Hãy xỏ ngón tay con vào đây, hãy thọc bàn tay con vào đây", bạn có còn dám nhìn Chúa nữa không ? Chẳng những không dám nhìn, càng không dám đưa ngón tay đưa bàn tay, mà có khi run rẫy chết khiếp, bạt vía kinh hồn. Tô-ma cũng không hề là trường hợp ngoại lệ. Mới hôm nào dõng dạc tuyên bố: "Nếu tôi chưa xỏ ngón tay tôi vào lổ đinh của Chúa, nếu tôi chưa thọc bàn tay tôi vào cạnh sườn Người, tôi không tin".

Tuyên bố mạnh mẽ là thế, kiên quyết là thế, dứt khoát là thế, nhưng bây giờ trước dấu Thập Giá còn in sâu một cách hùng hồn trên thân thể của Ðấng Phục Sinh, Tô-ma đã phải cúi đầu tuyên xưng: "Lạy Chúa tôi, lạy Thiên Chúa của tôi". Một lần nữa, Gio-an lại cho thấy, dấu Thập Giá là bảo đảm cho Ðức Tin của chúng ta. Mà Dấu Thập Giá là bảo đảm cho Ðức Tin, nên trong mùa Phục Sinh, ta lại bàn đến vấn đề đau khổ, đó cũng là điều hợp lý. Chúa Phục Sinh đã không tự xóa bỏ dấu vết đau khổ trên thân thể của mình. Trái lại, dấu vết của đau khổ, của thập giá vẫn còn trên thân thể sáng láng của Ðấng Phục Sinh, lại làm cho các môn đệ, dễ nhận ra Ðức Tin, vững tin và được củng cố Ðức Tin.

Người ta nói: "Lửa thử vàng, gian nan thử sức". Và tôi thêm, đối với người có Ðạo, đau khổ rèn luyện Ðức Tin của họ. Ðối với anh sinh viên, tôi tin rằng, nếu anh đọc và suy nghĩ Lời Chúa, suy nghĩ về cuộc đời của Chúa Ki-tô, về sự chết và sống lại của Ngài, chắc chắn anh sẽ vượt qua nỗi buồn mất cha, dù anh rất yêu cha của anh. Tôi cũng tin y như thế về các bạn và chính bản thân tôi. Nếu chúng ta để cho Lời Chúa thấm trong cuộc đời của mình, thì có nỗi đau nào bạn và tôi không vượt qua !

Mỗi người đều có nỗi buồn: gia đình đang sum họp, bỗng dưng người vợ hay người chồng phản bội, rẽ sang hướng khác. Gia đình đang sung túc, bỗng dưng một người thân ra đi vĩnh viễn, mà người thân đó có khi là cột trụ của đời sống, của kinh tế gia đình. Mất mát thật to, nỗi buồn càng lớn. Hay con đường tương lai của mình, hay sự thành công đang ở trước mặt, bỗng dưng một biến cố đau thương xảy đến, làm mất hết tất cả. Hay hy vọng đang ngời ngời sáng phía trước mặt, bỗng dưng mất mát người thân yêu nhất đời mình như trường hợp anh sinh viên kia... những lúc bi đát đến cùng cực ấy, bạn và tôi hãy nhớ lại lời vị Linh Mục hỏi chàng sinh viên kia: "Tôi có còn tin Chúa nữa hay không ?"

Chúng ta rất may mắn vì được tôn thờ một Thiên Chúa đã từng biết đến đau khổ, và hôm nay, sau khi Phục Sinh, Chúa của chúng ta vẫn còn mang trên thân thể những lỗ gai nhọn đâm vào đầu, những lỗ đinh xuyên thủng bàn tay, bàn chân, và dấu của cạnh sườn bị lưỡi đòng đâm thấu.

Sau hết, tôi muốn mời bạn cùng tôi dâng lời cầu nguyện, chỉ một lời cầu nguyện thôi nhưng bằng tất cả tình yêu thẳm sâu tận hồn chúng ta: "Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn vững tin vào Chúa".

Lm. JB NGUYỄN MINH HÙNG, Giáo Phận Phú Cường

SUY NIỆM 2:

ÐỨC TIN

1.   Thái độ của Tô-ma: đòi hỏi bằng chứng mới chịu tin

Bài Tin Mừng hôm nay nói đến thái độ của Tông Ðồ Tô-ma. Ông đòi buộc phải thấy dấu đinh trong tay Ðức Giê-su, xỏ ngón tay vào lỗ đinh ấy rồi đặt bàn tay vào cạnh sườn Ngài, thì ông mới tin. Lý trí thiên về thực nghiệm và có chiều hướng khoa học của ông đòi buộc ông phải làm như thế, nếu không, ông không thể chấp nhận rằng Ðức Giê-su đã sống lại, vì việc sống lại quả hết sức khó tin. Nhưng rất có thể là sau khi được thỏa mãn những đòi hỏi ấy, Tô-ma xác tín việc Chúa sống lại hơn nhiều Tông Ðồ khác. Người ta vẫn nói: "đại nghi thì đại ngộ" ( nghi ngờ lớn thì giác ngộ lớn ) ! Các Tông Ðồ khác - với bản tính đơn sơ, dễ tin hơn - không cảm thấy phải có những bằng chứng rõ ràng như Tô-ma mới tin được. Các ông chỉ dựa vào một số những biến cố thấy được nơi Thầy mình trước đây, như cuộc hiển dung trên núi Ta-bo, khả năng làm phép lạ như hóa bánh ra nhiều, làm sóng gió ngoài biển phải im lặng, thậm chí làm được cho kẻ chết sống lại nhiều lần, v.v... là các ông đã đủ để tin rồi.

Ðòi hỏi hay không đòi hỏi bằng chứng để tin không phải là chuyện quan trọng. Ðiều này tùy thuộc vào bản tính Trời cho của mỗi người. Ðiều quan trọng là phải làm sao để tin cho chắc, tin cho vững, tin tới mức có thể dám dấn thân hết mình cho niềm tin ấy. Có những người rất dễ tin, vì thế niềm tin ấy không được xây dựng trên cơ sở vững chắc để có thể giúp họ dấn thân hết mình cho điều mình tin, nên khi gặp những giông tố thử thách, nghe những lý thuyết ngược lại, thì Ðức Tin đâm ra bị chao đảo. Vì thông thường là: nếu dễ tin trong trường hợp này thì cũng sẽ dễ tin trong những trường hợp khác ! Hay dễ được thì cũng dễ mất !

Cũng có những người đòi hỏi đầy đủ chứng cớ mới chịu tin. Có thể họ không tin nếu chưa đủ chứng cớ. Nhưng một khi đã có chứng cớ làm cơ sở để tin, thì họ lại tin rất vững chắc tới mức độ có thể dấn thân hết mình cho niềm tin ấy. Hạng người sau sẽ ích lợi cho Thiên Chúa, Giáo Hội và nhân loại hơn. Cũng có thể có những người tuy dễ tin, nhưng vẫn tin vững chắc và không thay đổi được. Ðiều này theo lý luận thì khá nghịch lý, nhưng vẫn có thể xảy ra, vì trong thực tế vẫn có những điều rất nghịch lý !

Trong Ki-tô Giáo, Ðức Tin là một yếu tố quan trọng hàng đầu. Tuy nhiên, tin hay không tin không quan trọng bằng chất lượng của Ðức Tin. Người tin hời hợt cũng là tin, và người tin một cách xác tín cũng là tin. Nhưng giá trị của hai thứ Ðức Tin ấy khác hẳn nhau.

2.   Trong Ki-tô giáo, Ðức Tin là yếu tố quan trọng hàng đầu

Người Ki-tô hữu coi việc rỗi linh hồn, tức hạnh phúc vĩnh cửu, là điều quan trọng nhất. Họ có thể hy sinh tất cả mọi thứ khác trên đời cho hạnh phúc vĩnh cửu ấy, và đó chính là sự khôn ngoan căn bản của họ. Vì như Ðức Giê-su nói: "Ðược lời lãi cả thế gian mà mất sự sống đời đời thì ích lợi gì ?" ( Lc 9, 25 ). Nhưng muốn được sự sống đời đời, thì phải tin vào Thiên Chúa, vào Ðức Giê-su-Ki-tô, hay vào Tin Mừng của Ngài như một điều kiện không thể không có: "Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ, còn ai không tin, thì sẽ bị kết án" ( Mc 16, 16 ), "Nếu miệng bạn tuyên xưng Ðức Giê-su là Chúa, và lòng bạn tin rằng Thiên Chúa đã làm cho Người sống lại từ cõi chết, thì bạn sẽ được cứu độ" ( Rm 10, 9 ).

3.   Nhưng điều quan trọng là chất lượng của Ðức Tin

Nhưng thế nào là tin đúng với ý nghĩa của chữ Tin ? Nhiều người tưởng rằng mình tin vào Thiên Chúa, vào Ðức Giê-su, nhưng thật ra họ chẳng tin hay chỉ tin rất ít ! Chỉ cần Chúa gửi đến cho họ một vài thử thách là họ sẽ thấy ngay họ có tin hay không, hoặc tin ở mức độ nào.

Thật vậy, trong những điều kiện bình thường không có gì đe dọa, có biết bao người tuyên xưng Ðức Tin rất mạnh mẽ, rao giảng Ðức Tin hùng hồn không ai bằng. Thậm chí để bảo vệ Ðức Tin, họ không ngần ngại lên tiếng kết án những kẻ xem ra yếu Ðức Tin hoặc tin khác với mình. Nhưng khi có thử thách xảy tới, chẳng hạn khi tình thế đòi buộc phải lên tiếng bảo vệ Ðức Tin, bảo vệ Giáo Hội, bảo vệ công lý, và việc lên tiếng bảo vệ này đòi hỏi phải trả một cái giá nào đấy, thì họ lại sẵn sàng im lặng bất động, bỏ mặc Ðức Tin, Giáo Hội và công lý ra sao thì ra. Hay khi Ðức Tin đòi hỏi phải dấn thân hy sinh, chịu thiệt thòi một cách cụ thể mà trước mắt không được bù đắp lại, lúc đó họ mới nhận ra Ðức Tin của họ - mà họ vẫn tưởng rất mạnh mẽ - hóa ra là thứ Ðức Tin chỉ tuyên xưng mạnh mẽ ngoài miệng mà thôi !

4.   Tin thật trong lòng quan trọng hơn tuyên xưng ngoài miệng

Phải nói rằng chúng ta chú tâm vào việc tuyên xưng Ðức Tin hơn là sống Ðức Tin, chúng ta quan tâm chứng tỏ Ðức Tin bằng miệng, bằng lời nói nhiều hơn bằng hành động. Chúng ta có khuynh hướng chọn cái dễ hơn, cái "rẻ tiền" hơn để thực hiện, chứ không chọn cái thật sự cần thiết dù là "đắt giá", vì thế, đời sống Ðức Tin và việc truyền giáo của chúng ta không đi đến kết quả mong muốn. Theo Thánh Phao-lô thì "tin thật trong lòng mới được nên công chính, có xưng ra ngoài miệng mới được ơn cứu độ" ( Rm 10, 10 ).

Chúng ta có vẻ coi việc xưng ra ngoài miệng quan trọng hơn việc tin thật trong lòng. Có phải chúng ta coi việc "được ơn cứu đoä" quan trọng hơn việc "được nên công chính" ? Nhưng cần xét lại xem: có ai không trở nên công chính mà được ơn cứu độ nhờ "xưng ra ngoài miệng" không ? Lời ấy của Thánh Phao-lô đòi hỏi chúng ta phải làm cả hai, và điều trước ( tin thật trong lòng ) thì quan trọng và cần thiết hơn điều sau ( xưng ra ngoài miệng ) ! Ðiều sau chỉ là hiệu quả chứng tỏ điều trước mà thôi. Vì  theo tự nhiên thì "lòng có đầy, miệng mới nói ra" ( Mt 12, 34; Lc 6, 45 ). Lòng không đầy mà ngoài miệng lại nói ra thật hùng hồn mạnh mẽ thì rất có thể đã có phần nào giả dối trong đó !

Thật vậy, thứ Ðức Tin chỉ được tuyên xưng ngoài miệng chứ không được chứng tỏ bằng hành động chỉ là Ðức Tin giả dối, hay "Ðức Tin chết": "Ðức Tin không có hành động là Ðức Tin chết" ( Gc 2, 17. 26 ). Liệu người ta có thể được cứu rỗi với thứ "Ðức Tin chết" ấy không ?

5.   "Phúc thay những người không thấy mà tin !"

Quả thật, nếu thấy rồi thì đâu còn là tin nữa, mà là thấy, biết ! Như vậy, tin khác với thấy, biết. Tin chỉ có ý nghĩa khi đối tượng tin còn mù mờ, chưa sáng tỏ, nó vừa đòi hỏi lý trí nắm được một số chứng cứ để tin, vừa đòi hỏi ý chí chấp nhận một kết luận vượt khỏi giới hạn mà những chứng cứ ấy chứng tỏ. Chẳng hạn bố mẹ tôi nói với tôi rằng lúc nhỏ tôi bị một chứng bệnh rất nguy hiểm mà tôi đã thoát được. Tôi tin điều ấy, chứ không phải tôi biết hay thấy điều ấy. Ðể tin điều ấy, trong tôi có tác động của lý trí và ý chí. Lý trí tôi dựa trên những chứng cứ xác thực này:

- Bố mẹ tôi sinh ra tôi và nuôi tôi nên biết rõ điều đó.

- Bố mẹ tôi là một người chân thật, không hay nói dối.

- Tôi thấy bố mẹ tôi không có lợi gì khi dối gạt tôi điều này.

Những chứng cứ ấy chưa đủ để tôi có thể kết luận chắc chắn điều ấy. Nhưng dựa trên những chứng cứ xác đáng ấy, tôi xác định rằng điều bố mẹ nói về chứng bệnh lúc tôi còn nhỏ ấy là sự thật. Xác định điều ấy khi chưa hoàn toàn sáng tỏ là việc làm của ý chí tự do.

Lời của Ðức Giê-su: "Phúc thay những người không thấy mà tin !" đặc biệt áp dụng cho chúng ta hơn là cho các Tông Ðồ. Tất cả chúng ta chẳng ai thấy Ðức Giê-su, chẳng ai thấy Ngài sống lại. Nhưng chúng ta tin điều ấy. Niềm tin ấy được xây dựng trên những lời chứng phải trả giá bằng máu, bằng mạng sống của các Tông Ðồ, là những người đã sống với Ðức Giê-su và đã chứng kiến Ngài sống lại: "Chính Ðức Giê-su đó, Thiên Chúa đã làm cho sống lại, về điều này, tất cả chúng tôi xin làm chứng" ( Cv 2, 32; x. 3, 15; 4, 33; 10, 39.42; 13, 31 ). Không ai lại sẵn sàng chết để làm chứng một điều gian dối chẳng đem lại lợi lộc gì cho mình.

Lạy Cha, xin củng cố Ðức Tin cho con, đồng thời giúp con luôn thành thật với niềm tin của mình. Ðừng để cho con trở nên giả dối: tin thì không mạnh, nhưng tuyên xưng ngoài miệng thì rất là mạnh.          

Gs. NGUYỄN CHÍNH KẾT

SUY NIỆM 3:

"CHÚNG TÔI ÐÃ THẤY CHÚA"

Cả bốn sách Tin Mừng đều thuật lại những lần hiện ra của Ðức Giê-su Phục Sinh với những cá nhân ( Ga 20, 14 - 17; Mt 28, 5 - 7; Lc 24, 25 - 31; Mc 16, 9 - 13 ) và những nhóm môn đệ khác nhau ( Mt 28, 16 - 20; Lc 24, 36 - 49; Ga 21, 1 - 23 ).

Nhưng tường thuật Chúa Phục Sinh đến với Nhóm Mười Hai vào ngày thứ nhất trong tuần có một tầm quan trọng đặc biệt. Nhóm Mười Hai trở thành nền tảng của cộng đoàn Phục Sinh, thành những chứng nhân mắt thấy tai nghe về Chúa Phục Sinh, để loan báo Tin Mừng Phục Sinh cho mọi người ( x. CV 4, 20 ).

Khi Chúa đến với Nhóm Mười Hai lần đầu tiên vào chiều ngày thứ nhất trong tuần thì Tô-ma vắng mặt. Các Tông Ðồ đã nói với ông: "Chúng tôi đã được thấy Chúa" ( Ga 20, 25 ). Ðây vừa là lời tuyên xưng Ðức Tin vừa là lời làm chứng về Chúa Phục Sinh. Những lời này có tác dụng chuẩn bị và khơi dậy Ðức Tin đã phai lạt nơi Tô-ma. Tám ngày sau, cũng trong cộng đoàn đó, Tô-ma tìm lại được Ðức Tin của mình. Chính cộng đoàn đã thắp sáng lên niềm tin cho người anh em. Bởi đó, khi Chúa Phục Sinh với lời mời gọi yêu thương: "Tô-ma, hãy xỏ ngón tay con vào lỗ đinh, hãy đặt bàn tay con vào cạnh sườn Thầy. Chớ cứng lòng nhưng hãy tin" thì lập tức Tô-ma được biến đổi từ bóng tối nghi nan sang ngời sáng niềm tin: "Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con" ( Ga 20, 28 ).

Một trong những khuyết điểm lớn nhất của Tô-ma là ông đã tự tách rời khỏi các Tông Ðồ khác, khỏi đời sống cộng đoàn. Trong sự choáng váng, thất vọng, chán nản, trong tâm trạng hoài nghi, đau khổ, ông đã tự nhốt mình trong sự cô đơn xa lánh anh em, tìm quên lãng trong sự phiền muộn nên đánh mất cơ hội gặp Chúa Phục Sinh. Chỉ đến khi tham gia trở lại với cộng đoàn, thì ông mới gặp gỡ Ngài và nhờ đó ông đã tìm lại được lòng tin mạnh mẽ, kiên trung. Truyền thống Giáo Hội kể lại, Tông Ðồ Tô-ma qua Ấn-độ truyền giáo và chịu tử đạo ở đó.

Ðức Tin của người tín hữu được trao ban và nhận lãnh nơi cộng đoàn Phục Sinh, cộng đoàn Giáo Xứ. Nơi cộng đoàn này, người tín hữu được nuôi dưỡng và lớn lên trong Ðức Tin, hoặc tìm lại được niềm tin của mình. Ðức Tin Ki-tô Giáo vừa có chiều kích cộng đoàn vừa có chiều kích cá nhân. Ðức Tin cá nhân được cộng đoàn nuôi dưỡng và làm thành Ðức Tin cộng đoàn. Cộng đoàn lớn lên và phát triển là nhờ Ðức Tin cá nhân. Cộng đoàn làm cho Ðức Tin cá nhân phong phú và độc đáo.

Lời Chúa được công bố giữa cộng đoàn Thánh Thể chính là Lời Phục Sinh, mỗi người tín hữu lắng nghe và chấp nhận cho riêng mình. Mỗi người, nhờ Lòng Tin và Lòng Mến mà Lời Chúa sẽ sinh hoa kết quả trong tâm hồn. Mình Máu Chúa được trao ban cho mọi tín hữu trong cộng đoàn Thánh Thể, mỗi cá nhân tín hữu lại đón nhận với mức độ Ðức Tin khác nhau. Người tín hữu phải đủ Ðức Tin khi rước Thánh Thể của Ðấng đã chết và sống lại. Không chỉ ăn uống Mình Máu Chúa mà còn là gặp gỡ riêng tư với Chúa Phục Sinh như Tô-ma vậy. Trong cuộc gặp gỡ riêng tư này, người tín hữu được đón nhận sự sống dồi dào vào tâm hồn mình.

Ðời sống cộng đoàn thật quan trọng cho niềm tin người tín hữu. Ðức Thánh Cha Gio-an Phao-lô 2 trong Tông Huấn "Người Ki-tô hữu giáo dân", đã đưa ra 4 hình ảnh về Giáo Xứ, một cộng đoàn Phục Sinh, một cộng đoàn Thánh Thể.

§   Giáo Xứ là một Gia Ðình của Thiên Chúa chan hoà tình bác ái huynh đệ: mọi người được đón tiếp chân thành, được sống trong bầu khí bác ái, được cảm thấy mình được kính trọng, được yêu thương che chở, ai cũng cảm thấy mình thuộc về Giáo Xứ là một vinh dự.

§   Giáo Xứ là một Cộng Ðoàn nuôi dưỡng Ðức Tin: Mọi người được bồi dưỡng Ðức Tin, được kêu gọi sống Ðức Tin, được giúp hiểu biết các vấn đề Ðức Tin. Các Thánh Lễ, các giờ Giáo Lý, các buổi cầu nguyện luôn hướng về Thiên Chúa, được Lời Chúa và lời Giáo Hội soi sáng để người tín hữu hiểu biết những biến cố cuộc đời.

§   Giáo Xứ là một Cộng Ðoàn có tổ chức: Mọi người được sắp xếp trong một hệ thống trật tự, có phân công, có trách nhiệm. Tất cả liên hệ với nhau trong tinh thần hiệp thông, cộng tác, trách nhiệm để xây dựng Giáo Xứ tốt đẹp.

§   Giáo Xứ là một Cộng Ðoàn Truyền Giáo: Ðây là hình ảnh mà Công Ðồng Vatian 2 đề cao nhất, hình ảnh Cộng Ðoàn Truyền Giáo. Mọi người được nuôi dưỡng Ðức Tin, được sống tình bác ái để ra đi truyền giáo, loan báo Tin Mừng Phục Sinh, rao truyền niềm vui, niềm hy vọng như cộng đoàn Nhóm Mười Hai đã ra đi đến với muôn dân.

Cộng đoàn Phụng Vụ mỗi Chúa Nhật là điểm hẹn chính thức và thường xuyên của Chúa Phục Sinh với các tín hữu. Không nên lỗi hẹn với Chúa trong các cuộc họp cộng đoàn ( x. Dt 10, 25 ), trái lại cần chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với Chúa Phục Sinh. Người luôn có mặt để giải thích Kinh Thánh đồng thời mở lòng mở trí cho các tín hữu hiểu Lời Người ( x. Lc 24, 32. 45 ) và hiến ban chính mình để nuôi sống người tín hữu chúng ta.

Tô-ma đã nhờ cộng đoàn yêu thương nâng đỡ mà tìm lại được niềm tin. Nơi Tô-ma có cái gì đáng yêu đáng ngưỡng mộ, tuy cứng lòng tin nhưng lại dễ dàng khiêm nhường đón nhận những góp ý chân thành của cộng đoàn. Nhờ Tô-ma mà ta có được mối phúc thứ chín: "Phúc cho ai không thấy mà tin" ( Ga 20, 29 ). Mối phúc này nghe như có lời dặn dò: muốn thấy điều mình tin, hãy bắt đầu bằng cách tin điều mình không thấy và chừng như cũng có lời ước hẹn: tin điều mình không thấy sẽ thấy điều mình tin. Mỗi tín hữu vững tin sẽ thấy điều mình tin để nòi được rằng: "Tôi đã thấy Chúa" ( Ga 20, 18 ), nhờ đó cả cộng đoàn cũng đều nói lên: "Chúng tôi đã thấy Chúa" ( Ga 20, 25 ).

Lm. Giu-se NGUYỄN HỮU AN, Giáo Phận Phan Thiết

 

SUY NIỆM 4:

SỰ TINH TẾ CỦA ÐẤNG PHỤC SINH

I. DẪN NHẬP:

Chính sự kiện Ðức Giê-su Na-da-rét sống lại sau khi đã chết được ba ngày là biến cố thay đổi lịch sử nhân loại và là nguồn gốc của Ki-tô Giáo. Ðối với các môn đệ của Người thì cũng vẫn là Ðức Giê-su ngày trước, nhưng lại khác trước vô cùng: là Ðức Giê-su ngày trước vì vẫn dáng vẻ ung dung tự tại ấy cộng thêm với những dấu vết của cuộc Khổ Nạn Thập Giá trên thân thể Người: dấu đinh trên cổ tay ( hay giữa lòng bàn tay ) và dấu đòng trên cạnh sườn. Nhưng lại là một Ðức Giê-su hoàn toàn khác vì: Người vào nhà mà không cần đi qua cửa và thoắt hiện thoắt biến. Cũng còn vì ơn bình an và Thánh Thần mà Người thổi vào lòng các môn đệ cùng với việc giao phó sứ mạng và việc trao ban quyền năng mới là quyền tha tội.

II. TÌM HIỂU LỜI CHÚA

1. Bài đọc 1: Cv 4, 32 - 35:

Ðây là trình thuật về đời sống cộng đoàn tín hữu đầu tiên với những đặc điểm kỳ diệu: mọi người một lòng một ý + không ai coi của mình có là của riêng mà là của chung, nên mọi người được no đủ + các Tông đồ làm chứng Chúa Giê-su đã sống lại + Thiên Chúa hiện diện cách tỏ tường trong cộng đoàn.

 Cộng đoàn này được gọi là cộng đoàn Phục Sinh hay cộng đoàn của Chúa Phục Sinh và là mô hình mẫu cho mọi cộng đoàn Giáo Hội: Nhóm Tông Ðồ, Hội Ðoàn, Dòng Tu, Giáo Xứ, Giáo Phận...

2. Bài đọc 2: 1 Ga 5, 1 - 6:

Ðây là một khẳng định của Gio-an: Phàm ai tin Ðức Giê-su là Ðấng Ki-tô, người ấy đã được Thiên Chúa sinh ra. Và ai yêu mến Ðấng Sinh Thành, thì cũng yêu thương kẻ được Ðấng ấy sinh ra... Yêu mến Thiên Chúa là tuân giữ các điều răn của Người... Mọi kẻ đã được Thiên Chúa sinh ra đều thắng thế gian, nhờ tin rằng Ðức Giê-su là Con Thiên Chúa.

3. Bài Tin Mừng: Ga 20, 19 - 31:

Là tường trình của Gio-an về hai cuộc hiện ra của Ðức Giê-su Phục Sinh với các môn đệ. Cuộc hiện ra lần thứ nhất là vào chiều ngày thứ nhất trong tuần. Ðức Giê-su xuất hiện bất thình lình giữa các môn đệ trong căn nhà "cửa đóng then cài". Người hai lần chúc bình an cho các ông, đưa tay và cạnh sườn cho các ông xem, sai các ông đi và ban Thánh Thần và quyền tha tội cho các ông. Cuộc hiện ra lần thứ hai là vào tám ngày sau.

Trong cuộc hiện ta lần thứ nhất thiếu mất ông Tôma. Có lẽ vì thế mà ông trở thành "nhân vật nổi bật" của cuộc hiện ra lần thứ hai. Ðức Giê-su cũng xuất hiện bất thình lình giữa các môn đệ trong căn nhà "cửa đóng then cài" và chúc bình an cho các ông. Sau đó là những lời trao đổi thân tình đầy xúc động giữa hai Thầy trò. Ðức Giê-su nói: "Ðặt ngón tay vào đây ( lỗ đinh ) và hãy nhìn xem tay Thày. Ðưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Ðừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin". Tô-ma thốt lên: "Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con !" Và Ðức Giê-su kết thúc với lời bất hủ: "Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay những người không thấy mà tin"

4. Sứ điệp của Lời Chúa hôm nay:

Hãy chiêm ngắm Chúa Giê-su Phục Sinh để học cách hành động hết sức tinh tế của Người !

Sự tinh tế của Ðấng Phục Sinh đối với các môn đệ:

Hai lần hiện ra liên tiếp trong hai tuần lễ để củng cố niềm tin của các môn đệ thân yêu, Ðức Giê-su cho chúng ta thấy Người yêu thương các môn đệ như thế nào. Cả trong hai lần hiện ra ấy Người không hề nhắc một tiếng đến sự phản bội "đáng xấu hổ" của các ông trong cuộc Khổ nạn của Người. Trái lại Người ban bình an cho các ông, bình an hết sức cần thiết cho những tâm hồn còn đang lúng túng, ngờ vực và do dự. Hơn nữa, để giúp các ông nhận ra Người chính là Kẻ đã bị đóng đinh vào thập giá mấy ngày trước, Ðức Giê-su đã chìa tay, vạch ngực ra cho các ông thấy dấu tích của cuộc hành hình độc ác của người Do-thái. Ðức Giê-su thực hiện việc ấy một cách nhẹ nhàng, tự nhiên một cách tuyệt vời khiến các môn đệ chỉ cảm thấy niềm vui mà không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Hơn thế nữa, Ðức Giê-su còn thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối đối với các môn đệ khi giao sứ mạng mà Người đã nhận từ Chúa Cha cho các ông: sứ mạng được sai đến với muôn dân. Cùng với sự ủy nhiệm đầy tin tưởng ấy Ðức Giê-su trao cho các môn đệ Thánh Thần của Thiên Chúa - là món quà quí giá nhất mà Người có thể trao ban - và quyền tha tội là quyền năng của chính Thiên Chúa. Thánh Thần sẽ ở bên, ở trong các ông để các ông làm chứng cho Người, đến tận cùng thời gian. Quyền năng tha tội sẽ nằm trong tay các ông để các ông cứu vớt chúng sinh thay Thiên Chúa. Thật là quá tinh tế và tuyệt vời và chỉ có một mình Ðấng Phục Sinh mới có cách xử sự như thế !

Sự tinh tế của Ðấng Phục Sinh đối với môn đệ Tô-ma:

Trong cách đối xử tinh tế của Chúa Giê-su Phục Sinh dành cho các môn đệ thì Tô-ma được ưu ái hơn cả. Thay vì bị Chúa quở trách vì đã vắng mặt trong lần Người hiện ra thứ nhất và vì lời thách thức bộc trực: "Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin", đàng này Tô-ma lại còn được ưu ái hơn ai hết: "Ðặt ngón tay vào đây và hãy nhìn xem Thầy. Ðưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Ðừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin". Trước những lời nói yêu thương ngọt ngào ấy, Tô-ma có thể làm gì hơn là khiêm nhượng xưng tụng Thầy mình là Ðức Chúa, là Chúa Trời ?

Sự tinh tế của Ðấng Phục Sinh đối với các Ki-tô hữu mọi thời mọi nơi:

Lời nói của Ðức Giê-su Phục Sinh "Phúc thay những người không thấy mà tin" là dành cho tất cả mọi Ki-tô hữu ở mọi thời và mọi nơi. Vì những người này đều là những người không thấy mà tin, vì họ không có diễm phúc được sống cùng xứ sở và cùng thời với Ðức Giê-su.

Ðúng vậy, chúng ta tin Chúa Giê-su đã phục sinh vì chúng ta đón nhận niềm tin ấy từ truyền thống lâu đời của Giáo Hội, xuất phát từ chứng từ của các Tông Ðồ và của các cộng đoàn tín hữu đầu tiên. Truyền thống ấy đã được các vị Thừa Sai từ Phương Tây đến đây chia sẻ với cha ông chúng ta hơn ba trăm năm về trước. Nhưng suy nghĩ cho thấu đáo, chúng ta chẳng có gì phải phàn nàn vì giả như chúng ta được là người đồng thời với Chúa, chắc gì chúng ta đã tin Người ? Con số những người thấy Chúa mà tin cũng chỉ là con số rất nhỏ, còn tuyệt đại đa số những người Do-thái dù thấy Chúa vẫn không tin. Vậy thì dường như không có mối liên hệ "đương nhiên" giữa thấy và tin. Nói cách khác thấy mà tin thì càng tốt chứ không nhất thiết phải thấy mới tin.

Vả lại, thấy - bằng con mắt thịt - chưa hẳn là lợi thế cho lòng tin mà có khi lại tạo khó khăn trở ngại cho lòng tin. Vì Chúa Giê-su và Thiên Chúa là thần linh siêu việt, vượt ra ngoài sự cảm nhận của giác quan con người. Con người chỉ có thể cảm nhận được Thiên Chúa, giao thiệp được với Người bằng một phương thế khác mà Thiên Chúa sẵn sàng ban cho con người: đó là Lòng Tin !

 Nói theo nguyên tắc là như thế ! Còn trong thực tế, dù chúng ta không thấy mà tin thì - vì là con người sống bằng ngũ quan - chúng ta cũng rất cần những dấu hiệu khả giác nâng đỡ hỗ trợ để chúng ta dễ tin hơn. Ðó chính là vai trò của đời sống chứng tá của những người và cộng đoàn Ki-tô hữu ở mọi thời và mọi nơi. Nhìn vào cách sống, xem xét lời ăn tiếng nói và việc làm của những kẻ mạnh tin thì những người yếu tin sẽ được củng cố và những người không tin sẽ thắc mắc tìm hiểu.

III. SỐNG LỜI CHÚA
"Phúc thay những người không thấy mà tin": tôi quyết tâm tận dụng mọi phương thế mà Thiên Chúa ban cho tôi ( cầu nguyện, Phụng Vụ Bí Tích, suy niệm Lời Chúa, học hỏi Giáo Lý và sống Tin Mừng ) để củng cố và đào sâu lòng tin mà Người đã ban cho tôi ngày tôi đón nhận Bí Tích Thánh Tẩy.
IV. CẦU NGUYỆN VỚI LỜI CHÚA

Lạy Thiên Chúa toàn năng, khôn ngoan và yêu thương vô cùng, chúng con tin Thiên Chúa là Cha, tin Chúa Giê-su Ki-tô là Con Cha và là Ðấng Cứu độ chúng con, tin Chúa Thánh Thần là Tình Yêu và Sức Mạnh của Thiên Chúa. Chúng con cảm tạ Cha về Ơn Ðức Tin mà Cha đã ban cho chúng con. Xin Cha cho chúng con cảm nhận được niềm hạnh phúc của những kẻ không thấy mà tin. Xin Cha củng cố lòng tin của chúng con cho mỗi ngày mỗi vững chắc và sâu sắc hơn.

Lạy Thiên Chúa toàn năng, khôn ngoan và yêu thương vô cùng, chúng con tin rằng bằng sức mạnh của Thiên Chúa, Chúa Giê-su Ki-tô đã Phục Sinh vinh quang, đã chiến thắng tội lỗi và thần chết và đã được Cha trao lại triều thiên Vua Vũ Trụ để Người cai quản muôn dân muôn nước bằng một tình yêu vô cùng tinh tế. Xin Cha ban cho chúng con Ơn vững tin vào Người và Ơn biết hiến thân phục vụ công cuộc mở rộng Vương Quốc của Cha trên thế gian này.

Chúng con xin Cha những Ơn ấy vì công nghiệp Chúa Giê-su Ki-tô Khổ Nạn và Phục Sinh là Con Cha và là Chúa chúng con, trong tình hiệp thông với Chúa Thánh Thần, Ngôi Ba Thiên Chúa. Amen.

Gs. Giê-rô-ni-mô NGUYỄN VĂN NỘI

CHỨNG TÁ:

CHỜ ÐỠI GÌ NƠI CUỘC SỐNG ?

Vào Tuần Thánh năm 1980, một đài phát thanh nước Áo truyền đi một bài phỏng vấn vô cùng cảm động. Người được phỏng vấn là một nữ sinh viên đang nằm chờ cái chết đến từng ngày tại một bệnh viện ở thủ đô Áo. Cô phát biểu cảm nghĩ của mình như sau: "Sau khi bác sĩ chuẩn đoán và cho biết tôi mắc chứng sưng bạch huyết, tôi có cảm tưởng như trời sập xuống trên tôi. Tuy nhiên, với đức tin tôi có cảm thấy như Chúa muốn gửi đến cho tôi một cơ may mới. Từ hai ba năm nay tôi đã bắt đầu có một cái nhìn mới. Tôi nhận ra đau khổ của riêng tôi cũng như của những người chung quanh phản ảnh chính nỗi đau khổ của Chúa Giêsu chịu đóng đinh và bị bỏ rơi trên thập giá. Tôi đã tìm cách yêu thích nỗi đau khổ ấy".

Chính vì muốn chấp nhận đau khổ mà cô gái đã ghi danh vào trường y khoa. Nằm trên giường bệnh, biết mình không còn sống bao lâu nữa, vậy mà cô vẫn cầm trên tay một cuốn sách và một cây viết. Cô giải thích: "Không ai có thể nói cho tôi biết chắc một trăm phần trăm là tôi sẽ không học xong hoặc tôi sẽ không bao giờ trở thành bác sĩ. Tuy nhiên, vẫn luôn có những phép lạ. Và riêng tôi, tôi xác tín rằng tôi phải thực thi ý chúa, nếu tôi muốn tiến tới. Ðó là cách thế tôi chuẩn bị đón nhận cái chết, chuẩn bị đi vào thiên đàng. Tôi để Chúa làm việc hầu cho tất cả mọi việc trở thành tình yêu. Tất cả mọi sự, từ việc học hành của tôi cho đến những việc nhỏ mọn tôi làm cho người khác. Bởi vì tôi không làm được những việc quan trọng nữa".

Không khỏi ngạc nhiên trước những lời phát biểu trên đây, người phóng viên liền hỏi: "Tôi đọc thấy trên gương mặt của cô niềm vui và hy vọng, thế nhưng cô còn chờ đợi gì nơi cuộc sống này ?" Cô mỉm cười nói: "Tôi chờ đợi mọi sự từ cuộc sống. Nhưng trên hết mọi sự là tình yêu của Chúa. Chính Ngài cho tôi nếm thử thiên đàng. Chỉ có như thế tôi mới đương đầu được với những đau khổ đang đè nặng trên tôi".

Trích bài suy niệm của Lm. PHẠM ÐỨC TRỊ, OMI

CÂU TRUYỆN:

GẶP LẠI NIỀM TIN

Regina Riley có kể một câu chuyện về gia đình của bà. Trong nhiều năm trời bà đã từng cầu nguyện cho hai cậu con trai trở về với Ðức Tin... Thế rồi một buổi sáng Chúa Nhật nọ, ngay trong nhà thờ, bà không thể nào tin vào mắt mình nổi khi thấy hai đứa con bà bước vào Nhà Thờ ngồi vào hàng ghế đối diện bà. Sau đó bà liền hỏi hai cậu rằng: điều gì đã thôi thúc họ trở lại với Chúa. Cậu em liền kể lại đầu đuôi mọi sự:

Hôm ấy, đang thời gian nghỉ hè tại Colorado, hai cậu lái xe đổ xuống một con đường ở dốc núi, lúc đó trời đang mưa tầm tã. Bỗng nhiên họ gặp một cụ già không dù che, người ướt sũng đang bước đi dáng điệu khập khễnh. Dù mưa to, cụ vẫn hăng hái tiến bước trên đường. Hai anh em liền dừng xe mời cụ lên. Té ra ông cụ đang trên đường đi dự Thánh Lễ tại một Nhà Thờ ở cuối con đường cách đó khoảng 5 km. Hai anh em liền lái xe đưa cụ đến đó. Vì trời mưa vẫn còn nặng hạt và chẳng biết làm gì hay hơn, nên hai anh em quyết định chờ đợi cụ già để mang cụ về lại nhà sau khi Lễ tan.

Nhưng ngay sau đó hai cậu liền nghĩ: nếu thế thì nên vào luôn trong Nhà Thờ hơn là ngồi đợi ngoài xe... Thế là trong khi hai anh em lắng nghe các bài đọc Thánh Kinh và tham dự việc bẻ bánh thì có một điều đã làm họ xúc động sâu xa. Họ chỉ có thể cắt nghĩa với bà mẹ như thế này: "Mẹ ơi ! Mẹ biết không, lúc bấy giờ giống như là chúng con trở về nhà sau một chuyến đi dài đằng đẵng đầy mệt mỏi"...

CHIA SẺ:

"HIỆU ỨNG" SARS

Vài tuần lễ gần đây cả thế giới đã xôn xao về chứng bệnh SARS. Trên bản tin thế giới mỗi ngày, sau các phần tin tức như thường lệ, luôn luôn có một phần nho nhỏ thông tin về đại dịch quái ác này. Nhiều nơi trên thế giới đã hủy bỏ các chương trình lễ hội hoặc chỉ làm với quy mô nhỏ hơn so với dự kiến để tránh thiệt hại đáng tiếc do SARS gây ra. Chắc có lẽ do tình hình căn bệnh mới này nên Chúa Giê-su Phục Sinh năm nay cũng bị... ảnh hưởng, theo từ thông thường người ta hay dùng, xin tạm gọi đấy là "hiệu ứng" SARS...

Chúa Nhật Phục Sinh, được phép Bề Trên tôi đi thăm vài gia đình quen biết. Tôi kể với gia đình ấy là năm nay tôi về xứ tôi tham dự Tam Nhật Thánh... Ðang kể ngon lành thì chủ nhà nói: "Em ơi, năm nay ở xứ anh, cha xứ chăm lo sức khoẻ cho Giáo Dân lắm. Ngài sợ bị lây bệnh SARS nên ngày Thứ Sáu Tuần Thánh năm nay ngài không chịu để giáo dân hôn chân tượng Chúa chịu nạn như mọi năm nữa, mà chỉ để cho Giáo Dân bái Chúa thôi. Ðứng hai bên tượng Chúa Giê-su là hai chú giúp lễ "canh gác" rất cẩn thận chu đáo, kẻo có ai lỡ "vượt đèn đỏ" hôn chân Chúa thì nguy... "

Thú thật là bản thân tôi cũng đâm ra băn khoăn, giữa một đàng là hồn nhiên diễn tả sự tôn kính tri ân của mình với Chúa, và một đàng là phòng thân, tránh không bị vạ lây do ai đó đã bị nhiễm bệnh. Thế rồi tôi cũng tạm an tâm khi lý luận rằng thì là: của đáng tội, nếu như có ai đó đã bị nhiễm con virus Corona gây ra căn bệnh SARS thì họ cũng đã bị suy hô hấp cấp kỳ, nhập viện để thở bắt máy rồi, còn sức đâu mà tới Nhà Thờ trong những dịp lễ đông nghẹt người đến ngộp thở như thế này. Do vậy, việc đề phòng của các cha chỉ là do bản tính cẩn tắc vô áy náy, thật sự cũng là do tấm lòng các ngài quan tâm lo lắng cho sức khỏe con chiên bổn đạo yêu quý của mình trong tình hình gay cấn hiện nay mà thôi !

Tôi thầm nghĩ mà thương, vì cái đáng sợ nhất cho các Linh Mục bây giờ có lẽ là việc phải vào các bệnh viện để rửa tội, giải tội, xức dầu bệnh nhân, chẳng lẽ vừa đeo khẩu trang lại vừa đọc các công thức trao ban Bí Tích hoặc vừa nói những lời động viên an ủi những người đang khủng hoảng và đau khổ sao ?

Lạy Chúa Giê-su Phục Sinh, xin Chúa cho nhân loại mau tìm ra thuốc để ngăn và chữa căn bệnh SARS này, để mọi sinh hoạt trở lại bình thường, để mọi người đến với nhau dễ hơn và để cho mọi người dám can đảm đến hôn chân Chúa hơn. Xin cho căn bệnh này không được làm hại thêm một ai nữa trên quê hương Việt Nam và trên toàn thế giới, xin cho nó mau biến đi để mọi người không còn phải "phòng thủ", phải né tránh nhau và phải né tránh cả việc bày tỏ tấm lòng mình với Chúa nữa. Amen.

Ts. AN MAI, DCCT

THÔNG TIN:

NHỮNG KHOẢN TIỀN VÀ VẬT PHẨM ÂN NHÂN MỚI CHIA SẺ

- Bác sĩ Phan Minh Hiển ( Pháp ) và Nhóm Don de AC, giúp người khuyết tật ( 150 E ) . . . . . . . . . . . . .2.370.000 VND

- Cô Nguyễn T.K. Nguyên ( Hoa Kỳ ) qua cha Hoàng Minh Tuấn, DCCT, giúp người nghèo . . . . . . . . 100 USD

- Một nha sĩ ẩn danh ( Sài-gòn ) giúp học bổng và giúp mua quan tài cho người nghèo . . . . . . . . . . . . .  500.000 VND

- Một Phật Tử gốc Huế đã qua đời, giúp học bổng trẻ em nghèo . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 600 EUROS

NHỮNG KHOẢN TIỀN VÀ QUÀ TRỠ GIÚP ÐỘT XUẤT

- Giúp tiền vốn bán vé số và đi xa về quê cho 2 người khuyết tật . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 110.000 VND

- Giúp qua Sr. Lê Thị Hiến tiền học phí học kỳ 2 cho em SV. Hà Trí Tâm ( Ðồng Nai ) . . . . . . . . . . . . .  200.000 VND

- Giúp qua cha Vũ Khởi Phụng tiền chữa bệnh cho gs. Chu Trọng Nguyên ( Sài-gòn ) . . . . . . . . . . . . . .  200.000 VND

- Giúp tiền thuốc chữa bệnh cho một người bị dị tật ( Sài-gòn ) . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 50.000 VND

TRỠ GIÚP XE LẮC CHO MỘT NGƯỜI KHUYẾT TẬT Ở BẾN TRE

Cha Ða-minh Ðinh Xuân Thu, Giáo Xứ Mỹ Lồng, Giáo Phận Vĩnh Long, thuộc xã Mỹ Thạnh, huyện Giồng Trôm, tỉnh Bến Tre ( ÐT: 075.862.185 ), giới thiệu một người khuyết tật không Công Giáo, ông PHẠM VĂN NGÔN, sinh 1953, vốn là lính thủy thủ 1 của binh chủng hải quân trước 1975, năm 1972 về phép bị lật xe, chấn thương cột sống, liệt cả hai chân, được giải ngũ xếp loại 3, mỗi tháng được cấp dưỡng 40.000 đồng ( tiền cũ ), đến năm 1975 thì ngưng. Nay ông Ngôn không có đất ruộng, phải ở nhà mướn tại xã Mỹ Thạnh, huyện Giồng Trôm, tỉnh Bến Tre, hằng ngày phải lết đi bằng mông để bán vé số ở thị xã Tân Hào, một ngày bán được khoảng 100 vé số, thu nhập khoảng 20.000 VND để nuôi một mẹ già 73 tuổi ( cha đã mất cách đây 4 năm ). Gospelnet xin lập hồ sơ gửi bác sĩ Phan Minh Hiển ( Pháp ) chương trình Don de ASSOCIATION COMPASSION tặng một xe chiếc lắc mới, trị giá 1.500.000 VND. Thay mặt cha Thu và gia đình ông Ngôn tỏ lòng biết ơn đến bác sĩ Hiển và các ân nhân của AC.

TRỠ GIÚP MỘT BỆNH NHÂN NGHÈO BỊ UNG THƯ MÁU Ở NINH THUẬN

Sr. Vũ Thị Bài, Dòng Nữ Vương Hòa Bình, giới thiệu trường hợp em NGUYỄN HỮU PHẠM ÁNH THU, sinh 1984, mồ côi cha, mẹ là bà Phạm Thị Vinh, gia đình rất nghèo, có tất cả 13 người con, ngụ tại Phước Thiện, tỉnh Ninh Thuận. Em Ánh Thu bị bệnh ung thư máu ( L.A.M. ), hiện đang nằm tại phòng 11, bệnh viện Huyết Học và Truyền Máu, 118 Hùng Vương, quận 5, Sài-gòn. Chi phí sau 2 tuần lễ chữa trị tại bệnh viện đã tiêu tốn hết gần 50.000.000 VND mà gia đình đã cầm cố ruộng đất và nhà cửa. Gospelnet xin trợ giúp trước mắt số tiền 1.000.000 VND. Chiều thứ ba 22.4.2003, Sr. Bài đã được mời chia sẻ về trường hợp em Ánh Thu trước Lớp Bồi Dưỡng Sư Phạm Giáo Lý tại Giáo Xứ Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp DCCT Sài-gòn, ngay sau đó, các bạn học viên đã tự quyên góp ngay được số tiền 1.900.000 VND. Như vậy, tất cả số tiền đợt này Gospelnet giúp được cho em Ánh Thu là 2.900.000 VND. Rất mong quý độc giả và ân nhân gần xa chia sẻ giúp đỡ thêm cho gia đình em Ánh Thu.

TRỠ GIÚP MỘT GIA ÐÌNH BỊ BỆNH SIÊU VI GAN B Ở ÐỒNG NAI

Sr. Lê Thị Hiến, Dòng Nữ Tỳ Thánh Thể, giới thiệu trường hợp gia đình anh LÊ ÐỨC, ngụ tại số 562 ấp Ngũ Phúc, xã Hố Nai 3, huyện Thống Nhất, tỉnh Ðồng Nai. Cả nhà có 7 người thì đã có đến 5 người bị nhiễm siêu vi B, trong đó có 2 người con đang theo Ơn Gọi Dòng Ða-minh và Mến Thánh Giá. Theo bệnh viện Ðồng Nai báo cho biết mỗi tháng mỗi người phải uống thuốc hết khoảng 400.000 VND, liên tục trong 6 tháng mới hy vọng khỏi bệnh, vị chi cả nhà phải lo được 2.000.000 VND tiền thuốc mỗi tháng. Vì gia cảnh quá nghèo, không thể lo liệu được, cả nhà cứ đành phải chịu vậy. Gospelnet đã trợ giúp trước mắt số tiền 500.000 VND để cả nhà sẽ về khám lại tại bệnh viện Thiên Phước ( Sài-gòn ), khi có kết quả, Gospelnet sẽ xin thông báo chi tiết và kêu gọi quý độc giả và ân nhân chia sẻ thêm.

HỌC BỔNG CHO 11 EM DÂN TỘC KHMER Ở SÓC TRĂNG

Cha Tống Văn Năm, phụ trách Truyền Giáo cho đồng bào Khmer ở Sóc Trăng, Giáo Phận Cần Thơ, giới thiệu 11 em học sinh người dân tộc Khmer, con cái các gia đình Việt Kiều từ Kampuchea về, hoàn cảnh rất khó khăn, cha mẹ chỉ mong có việc được đi làm mướn công nhật, nếu không là rơi vào thiếu đói ngay, có một số em phải mồ côi cha ( bệnh AIDS ), hầu hết các em tập trung về ở trong Giáo Xứ Thánh Giu-se, địa chỉ số 156 đường 30 tháng 4, thị xã Sóc Trăng. Gospelnet xin bắt đầu trợ giúp mỗi em 50.000 VND, liên tiếp trong hai tháng 4 và 5.2003 cuối năm học ( không có cho ba tháng hè ), tổng cộng: 11 em x 50.000 VND x 2 tháng = 1.100.000 VND. Số tiền này do Hội HELP THE POOR ( cha Nguyễn Tuấn Hoàng, Hoa Kỳ ) mới gửi về chia sẻ. Xin thay mặt cha Năm và gia đình các em tỏ lòng biết ơn quý ân nhân.

01. LÂM VĂN CỦA, sinh 1996, đang học lớp 1, cha chết vì bệnh AIDS.

02. LÂM VĂN QUÝ, sinh 1994, đang học lớp 3, cha chết vì bệnh AIDS.

03. LÂM VĂN BÁNH, sinh 1991, đang học lớp 5, cha chết vì bệnh AIDS.

04. NGUYỄN TẤN PHI, sinh 1998, đang học mẫu giáo, gia đình đông anh em.

05. NGUYỄN HỒNG NHUNG, sinh 1998, đang học mẫu giáo, gia đình đông anh em.

06. VÕ NGỌC HUỆ, sinh 1998, sinh 1998, đang học mẫu giáo, gia đình đông anh em.

07. NGUYỄN NGỌC HÂN, sinh 1996, đang học lớp 1, gia đình đông anh em.

08. DƯƠNG THANH NHUẬN, sinh 1989, đang học lớp 6, gia đình đông anh em.

09. TRẦN CẨM THÚY, sinh 1985, đang học lớp 8, gia đình đông anh em.

10. HUỲNH PHƯỚC SANG, sinh 1984, đang học lớp 9, gia đình đông anh em.

11. HUỲNH THỊ TUYẾT NGHI, sinh 1987, đang học lớp 6, gia đình đông anh em.

HỌC BỔNG CHO 30 EM GIÁO XỨ PHÙ MỸ, QUY NHƠN

Cha Ðinh Duy Toàn, Giáo Xứ Phù Mỹ, Giáo Phận Quy Nhơn, giới thiệu danh sách 30 em học sinh có hoàn cảnh gia đình hết sức nghèo, hiện cư ngụ trong địa bàn của Giáo Xứ. Gospelnet số 105 xin tiếp tục trợ giúp tháng 4.2003, tổng cộng: 1.500.000 VND. Số tiền được trích ra từ quà tặng sau khi qua đời của một Phật Tử gốc ở Huế, với ý nguyện trợ giúp học bổng cho các em học sinh nghèo miền Trung. Xin thay mặt cha Toàn và gia đình các em chân thành ghi ơn và dâng lời cầu nguyện cho hương hồn của quý ân nhân.

TRỠ GIÚP MỘT GIA ÐÌNH NGHÈO Ở BẾN TRE

Cha Nguyễn Văn Thượng, Giáo Xứ Thạnh Phú, Giáo Phận Vĩnh Long, giới thiệu trường hợp hai chị em ruột bà HỒ THỊ SANG, 66 tuổi, và bà HỒ THỊ BẢY, 59 Tuổi, ngụ tại xã Thới Thạnh, huyện Thạnh Phú, tỉnh Bến Tre. Bà chị bị bệnh tâm thần đã lâu, bà em lại đau ốm luôn, suy nhược không lao động được, chỉ cố gắng đi làm thuê nuôi chị. Hiện căn chòi đang ở đã quá rách nát xiêu vẹo ( hình chụp kèm theo ), khó qua được mùa mưa năm nay. Gospelnet xin trợ giúp số tiền 1.000.000 VND để có thể dựng tạm một mái nhà tương đối có thể trú nắng đụt mưa.