Giọt Nước Mắt Cuối Cùng

(118 Câu Chuyện Suy Tư Và Cầu Nguyện

Ðôi Hàng Tâm Tư Cho Một Ðời Kitô Hữu)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 82 -

An Bình Mà Bạn Tìm Kiếm

 

Henry Nuel là một nhà viết sách, nhà giáo và một tu sĩ công giáo có một quan điểm về phục vụ Chúa khác hẳn quan niệm thông thường.

Thập niên 80 sau, khi đã sống và làm giáo sư tại đại học Havard, ngài dời về một cộng đồng gần Forentô gọi là Debreck. Cộng đồng nhỏ này là một gia đình gồm sáu người tàn tật về tinh thần và bốn người bình thường. Tất cả đều sống theo tiêu chuẩn tám mối phúc của Chúa Giêsu.

Trong khung cảnh sống ấy Nuel khám phá ra một cách phục vụ không những là cho người tàn tật nhưng còn để một cộng đồng mà mỗi người đều được công nhận là một cá nhân đặc biệt, nhưng họ vẫn kết chặt với nhau trong tình mật thiết gắn bó.

Nuel viết: "Tất cả đều có khả năng, tất cả đều có những cuộc vật lộn. Chúng tôi ăn chung, chơi chung, cầu nguyện chung và đi ra ngoài chung với nhau. Tất cả chúng tôi đều có sở thích riêng về công việc, về thức ăn, về phim ảnh. Ai cũng có những khó khăn để sống hòa hợp với người khác trong gia đình, dù có tàn tật hay không. Ðôi khi vừa khóc vừa cười cùng một lúc nữa".

Trong thời gian sống chung như vậy, Adam là người tạo ảnh hưởng sâu sắc nhất cho Nuel. Ông viết: "Adam là một thanh niên 25 tuổi, không nói được, không tự mình mặc hay thay quần áo được, không thể đi một mình, không thể tự ăn uống, không khóc cũng không cười.

Anh ta mắc phải một loại bệnh phong liệt. Dùng thuốc rất nhiều nhưng ít có ngày không bị lên kinh phong. Ðối với nhiều người, Adam là kẻ có xác mà không có hồn."

Nhưng Nuel nói tiếp:

"Khi những lo sợ của tôi dần dần ít đi thì tình thương nổi dậy trong tôi quá trìu mến và đầy đủ, đến nỗi hầu như tất cả các công việc khác của tôi đều bị coi như chán chường và sơ đẳng so với những giờ ngồi lại với Adam. Vì từ trong thân thể đổ vỡ và tâm trí xáo trộn kia, nổi bật lên một con người đẹp nhất, trao cho tôi món quà lớn hơn những gì tôi đã cho Adam. Càng để nhiều thì giờ với Adam tôi càng thấy rõ anh ta là người thầy hiền lành dạy tôi những điều mà không sách nào, trường nào hay giáo sư nào có thể đã dạy tôi."

Tu sĩ Nuel nói thêm rằng: "Adam có thể cho ngài món quà an bình, một thứ an bình xuất phát tự bên trong tâm hồn". Nuel đã quá vất vã trong cái nghề đầy chống đối và ganh đua, lúc nào cũng bị bó buộc và ám ảnh, đầy những giây phút nghi ngờ, ganh tị, bất mãn và trả thù. Nhưng khi ngồi với Adam, Nuel thấy còn nhiều thứ cho đời sống và cho việc phục vụ hơn là những cái tầm thường đó. Nuel viết:

"Cái an bình của Adam bắt rễ từ bản chất hơn là từ việc làm, và ở tâm hồn nhiều hơn trong tâm trí... Ðó là loại an bình mà cộng đồng đang cần. Trong cái bất lực hoàn toàn của mình, Adam đã kêu gọi tất cả chúng tôi họp lại thành một gia đình.

Trong tinh thần của Adam tôi khuyên các bạn đừng ngưng làm việc cho an bình. Nhưng hãy nhớ rằng an bình mà bạn tìm không ở trong trần gian này đâu".

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page