Giọt Nước Mắt Cuối Cùng

(118 Câu Chuyện Suy Tư Và Cầu Nguyện

Ðôi Hàng Tâm Tư Cho Một Ðời Kitô Hữu)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 107 -

Ðạt Tới Ðiều Mong Ước

 

Khi Pôn Cu-ô vào học tại trường Kinh Thánh ở Hong Kong thì các nhân viên quản trị trường không biết phải trả lời ra sao vì Cu-ô đã 60 tuổi. Có học chăng nữa thì vừa xong là đến tuổi về hưu. Ai dám cử ông ấy đi làm mục sư ở chỗ nào? Cũng không có nhà thờ nào muốn mời một ông mục sư già như thế cả.

Sáu mươi tuổi đâu phải là lúc chọn một ngành nghề mới. Nhưng Pôn Cu-ô đã làm như vậy là vì một lời hứa.

Trường chưa bao giờ thấy có ứng viên nào hăng hái học Kinh Thánh như vậy. Từ trước đến nay cũng chưa có người nào mang những chứng thư xin nhập học như ông ta. Pôn Cu-ô vốn là một sĩ quan trong Hồng Quân Trung Hoa, và về sau giữ một chức vụ cao trong ngành tình báo gián điệp của nhà nước. Ông có sức khỏe khang kiện, là một người rất thực tế và một võ nghệ cao. Nhưng trên tất cả, ông tin rằng Chúa đã kêu gọi ông vào ngành truyền bá phúc âm.

Cu-ô được nhận vào học. Và vì chắc chắn mình được kêu gọi, nên qua các năm học khó khăn, ông không hoàn tất các môn học để được cấp bằng, nhưng ông học đủ để có thể phục vụ Chúa cách hữu hiệu.

Năm 1975, sau khi học xong, ông đến miền Bắc Thái Lan để bắt đầu công tác truyền giáo trong một vùng có khoảng 60,000 người Trung Hoa tỵ nạn. Ðây là những người lính và gia đình của họ đã đi lánh nạn năm 1949, với hy vọng sẽ trở về phục hưng đất nước. Nhưng chỉ sau một thế hệ, hy vọng của họ đã tan đi như mây khói. Nhiều người trở thành lính đánh thuê, cướp bóc hay là trồng thuốc phiện. Vùng đất họ cư ngụ được gọi là vùng Tam Giác Vàng, là nơi không thuộc về nước nào và không ai quản trị.

Ðây là một môi trường khó cho Cu-ô hoạt động truyền giáo. Nhưng vừa đến nơi, ông đã chiếm được cảm tình của mọi người vì kinh nghiệm quân sự và vì tuổi đời của ông. Ông đi truyền giáo lưu động hết nơi nầy đến nơi khác và thành lập những tổ huấn luyện. Ông trở nên rất bận rộn. Ông kêu gọi các bạn truyền giáo trẻ tiếp tay, và sau một thời gian, ông có nguyên cả một đoàn truyền giáo.

Khi đã cao tuổi, ông bắt đầu phải nghỉ việc. Nhưng vùng Tam Giác Vàng đó đã có cơ sở vững chắc. Ông trở về Hong Kong, nhưng thỉnh thoảng còn trở lại vùng truyền giáo của mình để gặp gỡ các bạn bè. Ông cho rằng cuộc đời mình đã đạt tới điều mong ước.

Bạn thân mến, bạn mong ước gì cho cuộc đời mình, một cuộc đời của kẻ tin Chúa?

Nhưng tất cả những thứ đó đều qua đi mau, đâu có đáng cho bạn ước mong hay tìm kiếm.

Thế thì bạn có ước mong làm một điều gì đó cho Chúa là Ðấng vĩnh tồn không? Và điều bạn làm cho Chúa chắc chắn chẳng bao giờ mất đi được. Nhưng sẽ còn mãi với bạn trong cuộc sống mai sau.

 

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page