Cùng Ðọc Tin Mừng

(Suy Niệm Và Giảng Lễ Chúa Nhật Năm A)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


Chúa Nhật 19 Thường Niêm Năm A

(Mt 14,22-33)

 

Mt 14,22-33

Sau khi làm phép lạ cho năm ngàn người ăn no, 22 Ðức Giê-su liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. 23 Giải tán họ xong, Người lên núi một mình mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình. 24 Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió. 25 Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. 26 Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: "Ma đấy!", và sợ hãi la lên. 27 Ðức Giê-su liền bảo các ông: "Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!" 28 Ông Phê-rô liền thưa với Người: "Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài." 29 Ðức Giê-su bảo ông: "Cứ đến!" Ông Phê-rô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Ðức Giê-su. 30 Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: "Thưa Ngài, xin cứu con với !" 31 Ðức Giê-su liền đưa tay nắm lấy ông và nói: "Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?" 32 Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay. 33 Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: "Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!"

 

Suy Niệm:

Cuộc sống hết sức bấp bênh

Các môn đệ Chúa Giê-su đang chèo thuyền giữa biển khơi trong bóng đêm dày đặc thì bỗng phát hiện một bóng ma chập chờn trên sóng nước. Mọi người hốt hoảng la lên. Nhưng đó lại là Chúa Giê-su. Ngài trấn an họ: "Chính Thầy đây! Ðừng sợ!"

Biết vậy, Phê-rô hăm hở đòi đi trên nước như Thầy: "Thưa Ngài, nếu quả là Ngài thì xin truyền cho con đi trên mặt nước và đến cùng Ngài".

Ðược Chúa cho phép, Phê-rô bước ra khỏi thuyền, bước chân chao đảo trên sóng nước như người say. Thế rồi một cơn gió mạnh thổi đến, nước xô ập vào người làm Phê-rô chới với và chìm xuống. Ong hoảng hốt la lên: "Lạy Thầy, xin mau cứu con".

Lập tức, Chúa Giê-su nắm lấy tay Phê-rô, kéo ông lên rồi đưa ông vào thuyền bình an vô sự.

Sống trên đời nầy, chúng ta cũng như Phê-rô đi trên mặt biển. Mọi sự chung quanh đều chao đảo, bấp bênh. Mới đây còn đang vui đùa, nhảy múa reo cười... đùng một cái, hoá ra người thiên cổ! Mạng người quá đỗi mong manh. Ðời người như ngọn đèn trước gió, như một giấc chiêm bao!

Trong những năm gần đây, nhiều tai ương hoạn nạn trong khoảnh khắc cướp đi tất cả mọi thứ của con người.

Nạn khủng bố

Khởi đầu bằng cuộc khủng bố đánh vào hai toà tháp đôi của trung tâm thương mại Nữu Ước vào ngày 11-9-2001 cướp đi sinh mạng của gần 3.000 người và để lại nhiều tổn thất hết sức lớn lao.

Tiếp theo là vụ khủng bố bằng bom tại đảo Bali, nước Indonesia, giết 202 người trong nháy mắt vào tháng 2 năm 2002.

Vụ đánh bom xe lửa ở Madrid, Tây Ban Nha vào tháng 3 năm 2004 làm 191 người chết.

Vụ đánh bom chung cư ở Nga làm 300 người chết.

Vụ bắt con tin ở trường học Beslan, Nga vào tháng 9, năm 2004 làm 326 người chết và hơn 700 người bị thương.

Khủng bố vẫn còn liên tục tại Irak ngày nầy qua ngày khác...

Ðộng đất

- Ngày 26 tháng 12 năm 2003 tại thành phố Bam, Iran, một cơn địa chấn mạnh 6,3 độ richter đã cướp đi sinh mạng 41,000 người và làm cả thành phố tan hoang đổ nát. Bao nhiêu sinh mạng cùng với tài sản, tiền bạc, của cải gom góp bao đời trong nháy mắt trở thành mây khói...

- Ngày 26 tháng 12 năm 2004, một cơn địa chấn lên đến 9 độ richter ngoài khơi Ấn Ðộ Dương làm phát sinh sóng thần càn quét các vùng duyên hải các nước Ðông Á cướp đi sinh mạng của 300,000 người, nước bị thiệt hại nhiều nhất là Inđônêxia trên 120 ngàn người, Sri Lanka trên 30 ngàn người, Ấn Ðộ trên mười ngàn, Thái Lan trên 5,000 người...

Cuộc sống con người như ngọn đèn trước gió, như một giấc chiêm bao!

Tìm nương tựa vào đâu?

Trước những tai ương hoạn nạn đó, con người biết tìm đâu nơi nương tựa vững bền? Biết bám víu vào ai để bảo toàn mạng sống? Biết dựa vào sức mạnh nào để đương đầu?

Nước Mỹ dựa vào sức mạnh quân sự vô địch của mình, vào mạng lưới tình báo, bằng vũ khí hết sức hiện đại, vậy mà cũng bị khủng bố nặng nề ngay tại đầu não của đất nước họ.

Chẳng còn tìm đâu ra nơi nương tựa an toàn. Người ta sống trên đời y như Phê-rô đi trên nước, mọi sự chung quanh đều chao đảo bấp bênh! Với những ai còn niềm tin vào Ðức Ki-tô, thì chỉ còn biết kêu cứu như thánh Phê-rô thôi: "Lạy Thầy, xin mau cứu con!"

Ðừng coi Chúa như chiếc phao cứu hộ

Các tàu thuyền ra khơi đều có mang theo phao cứu hộ. Lúc bình thường, chiếc phao được treo lủng lẳng bên mạn thuyền chẳng ai thèm đếm xỉa tới; nếu nó có nằm ngay lối đi lại thì người ta cũng đá tạt nó qua một bên cho rảnh đường, xem nó như một thứ gì vô tích sự.

Thế nhưng khi sóng gầm gió thét và thuyền sắp lâm nguy, thì chiếc phao trở nên vô cùng quý giá. Người ta sẵn sàng đánh đổi tất cả để chiếm hữu nó cho riêng mình.

Hôm nay Chúa cho ta được dồi dào sức khoẻ thì đâu cần gì đến Chúa, Chúa chỉ là tấm phao!

Hôm nay Chúa ban cho ta bình an vô sự, mọi sự may lành thì cần gì đến Chúa, Chúa chỉ là tấm phao!

Chỉ khi nào gặp phong ba bão táp ập đến đời mình, người ta mới chạy đến níu lấy Chúa như người chết đuối chạy đến tìm phao.

Nếu lúc bình an chúng ta không màng gì tới Chúa mà chỉ kêu cầu Chúa lúc gặp gian nan, thì đối với ta, Chúa chỉ là tấm phao không hơn không kém!

Lạy Chúa, Chúa có buồn khi bị con cái trong nhà xem Chúa chỉ là tấm phao?

 

(Bình Chính 7-8-2005)

Rev. Trần Ngà

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page