Cỏ và Hoa

(Những Câu Chuyện Gợi Ý Suy Tư Và Cầu Nguyện

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 19 -

Ấm Áp Tình Người

 

Ấm Áp Tình Người.

Duy An

(RVA News 30-03-2020)

Có hai người bạn cùng nhau vượt qua đoạn đèo cao của dãy Hymalaya hùng vĩ. Giữa đường, họ chợt trông thấy một người đang nằm bẹp trên tuyết lạnh. Người thứ nhất rất muốn dừng lại để cứu giúp. Anh nói: "Giữa trời tuyết buốt giá như thế này, anh ta sẽ chết mất thôi. Chúng ta nên đưa anh ta ra khỏi nơi này với chúng ta". Tuy nhiên, người thứ hai lại không đồng ý. Anh ta nói: "Thật là phiền toái nếu mang người này theo! Làm sao chúng ta có thể vác anh ta suốt một chặng đường dài giữa thời tiết như vầy cơ chứ? Sự mệt mỏi và trì hoãn sẽ khiến chúng ta mất mạng ở đây cả thôi".

Người thứ nhất vẫn không đành lòng để mặc người đang gặp nạn phải chết trong trời giá rét. Anh quyết định đưa người ấy theo mình. Tức giận trước quyết định đó của bạn, người thứ hai nói: "Nếu anh muốn đưa người này theo thì hãy tự xoay sở lấy. Tôi sẽ đi trước anh vậy". Nói rồi, anh ta nhanh chóng băng mình vào làn tuyết trắng xóa. Người thứ nhất lập tức đỡ người gặp nạn dậy vào cõng lên vai, cố gắng tiếp tục chặng đường đầy khó khăn. Nằm trên thân mình ấm áp của người bộ hành thứ nhất, thân người lạnh cứng kia dần dần ấm lại, và anh ta bắt đầu hồi tỉnh. Không lâu sau, cả hai người họ đã cùng kề vai tiến bước bên nhau. Trên đường, họ bắt gặp xác một người đã nằm chết cóng. Ðó chính là người bạn đã rời đi trước đó một mình.

Quý vị và các bạn thân mến,

Hơi ấm của tình người có khả năng tái tạo và duy trì sự sống. Trong câu chuyện mà chúng ta vừa nghe, hơi ấm từ thân mình của người khách bộ hành thứ nhất đã làm ấm lại một thân thể lạnh cóng đang mất dần sự sống, và cũng chính sự ấm áp nơi tấm lòng nhân hậu của người khách bộ hành ấy đã cứu được một người khỏi vực thẳm cái chết bởi sự bất lực và bị bỏ rơi. Sự ấm áp ấy đã giúp họ cùng nhau vượt qua được cái lạnh của khí trời và giữ được sự sống. Trái lại, vì sự ích kỷ và thái độ vô tâm trước hoàn cảnh khốn khó của người khác mà người khách bộ hành thứ hai đã mất mạng. Anh ta đã chết trong sự lạnh giá của thời tiết và sự cô độc của chính mình.

Nhà văn người Nga Maxim Gorky đã nói rằng: "Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương". Theo vị trí địa lý, Bắc Cực là điểm nằm ở tận cùng phía Bắc của trái đất, nơi có khí hậu khắc nghiệt, quanh năm lạnh giá với nhiệt độ trung bình năm luôn dưới 0oC, băng tuyết dày đông cứng và những trận bão tuyết cực mạnh. Chỉ nghe mô tả sơ qua, chúng ta đã thấy rùng mình sợ hãi trước sự khắc nghiệt của vùng băng tuyết dữ dội đó! Tuy nhiên, cái lạnh của vùng Bắc Cực này không phải là điều mà mọi người phải nếm trải, mà cái lạnh do thiếu vắng tình người mới là điều mà mọi người đều có thể cảm nghiệm được vì nó ở gần lắm: ngay trong chính cõi lòng và hoàn cảnh sống của chính mình. Cái lạnh đó chính là sự cô đơn do thiếu vắng tình thương, sự cảm thông và quan tâm, nâng đỡ của con người dành cho nhau. Cái lạnh đó làm đóng băng mọi niềm vui, hy vọng và khát vọng sống của biết bao người trong thế giới hôm nay.

Trong những ngày này, mọi quốc gia và tất cả mọi người đều đang nỗ lực chiến đấu với đại dịch toàn cầu Covid-19. Có lẽ hơn bao giờ hết, đây là thời điểm mà nhân loại cần đến sự ấm áp của tình người. Có biết bao bác sĩ, y tá và nhân viên y tế miệt mài và tận tình xông pha, cứu chữa các bệnh nhân. Có không ít những vị mục tử đã tìm ra những cách thế sáng tạo và hữu hiệu để hiện diện và đem Chúa đến cho đàn chiên đang đau khổ. Có rất nhiều nhà lãnh đạo quốc gia chân chính đang thao thức tìm những giải pháp tốt nhất nhằm bảo vệ sự an toàn cho người dân và đất nước của mình trước đại dịch. Và cũng có không ít những nhà thiện nguyện đã và đang dấn thân trong việc chia sẻ của ăn và các phương tiện cần thiết cho những người đang phải sống trong các khu vực cách ly và phong tỏa... Những nỗ lực tuyệt vời đó của họ đem lại sự ấm áp tình người cho những người đang đối diện với những khủng hoảng trong tinh thần và đau đớn nơi thân xác. Cùng với mọi con tim và đôi tay đang vun đắp tình người giữa đại dịch này, trong khi tuân thủ các lời khuyên và chỉ thị phòng tránh dịch bệnh, chúng ta cũng không quên đem sự ấm áp của mình đến cho các bệnh nhân và thân nhân của họ qua những ánh mắt, nụ cười và thái độ đầy cảm thông cùng với lời cầu nguyện thiết tha xin Chúa chữa lành cho họ và cả thế giới.

Lạy Chúa, hằng ngày có biết bao người xung quanh chúng con đã chết đi một cách đau đớn, cô quạnh và cũng có vô số người đang phải sống trong tình trạng cô đơn, và u buồn bởi thiếu vắng sự ấm áp của tình người. Xin Chúa thương đem đến niềm vui và hy vọng cho nhân loại chúng con, và cho những người đang sống xung quanh chúng con có thể cảm nhận được tình thương của Chúa nhờ sự hiện diện thân tình và ấm áp của chúng con. Amen.

Duy An

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page