Ðóa Hoa Tử Tế

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 187 -

Chạnh lòng thương

 

Chạnh lòng thương.

Bích Liễu

(RVA News 04-12-2024) - Một chiếc xe Bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thanh niên có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn làm nhục cô gái. Cô gái tài xế kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe đều ngồi im lặng, không muốn can thiệp.

Lúc ấy, một người đàn ông trung niên yếu ớt tiến lên yêu cầu ba người thanh niên dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi những hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi xuống xe.

Một lúc sau, chúng thả cô gái trở lại xe và cô tiếp tục cho xe lăn bánh... "Này ông kia, ông xuống xe đi!". Cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói: "Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?". "Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?". Cô lái xe vặn lại, vài hành khách bình thản cười. Cô lái xe nhăn mặt nói: "Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy".

Ðiều bất ngờ là bấy giờ, tất cả thành khách, vốn làm ngơ trước hành động man rợ của ba thanh niên kia, bỗng nhao nhao yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: "Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi còn có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm!" Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe. Ba tên thanh niên mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh. Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe Bus tiếp tục hành trình. Xe lên đến đỉnh đồi, phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe Bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra. Một tên thanh niên nhận thấy có gì không ổn, hắn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe Bus đã lao xuống vực như mũi tên bật khỏi cây cung. Hôm sau, báo địa phương đưa tin một vụ tai nạn bi thảm, một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách trên xe đều thiệt mạng. Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc.

Kính thưa quý vị và các bạn thân mến,

Nếu chúng ta thường xuyên đọc báo và xem tin tức trên các nền tảng mạng xã hội, chúng ta sẽ không khỏi xót xa đau lòng bởi sự vô cảm của xã hội hiện đại. Theo khoa Tâm lý học, vô cảm là do người ta đánh mất dần những cảm xúc của con người, như: sợ hãi, ghê tởm và đau đớn... Chai lì trước những cảm xúc này, con người sẽ trở nên vô cảm. Vì thế, khi chứng kiến chuyện bất bình, không ai dám can thiệp; thấy người hiền lành bị hãm hại, không ai muốn liên can; thấy tiền rơi hay bia đổ, người ta tranh nhau "Cướp giữa ban ngày". Thật là đau lòng! Ðúng như lời mục sư Martin Luther King: "Trong thế giới này, chúng ta xót xa không chỉ vì lời nói và hành động của những kẻ xấu, mà còn vì sự im lặng của những người tốt".

Trong Sứ điệp Hòa bình 2016, Ðức Thánh Cha Phanxicô nhấn mạnh đến nhiều hình thức khác nhau của thói vô cảm trong xã hội: "Trước hết, con người vô cảm với Thiên Chúa; từ đó, dẫn đến vô cảm với người lân cận; và sau cùng, vô cảm với môi trường".

Vậy sự "vô cảm" có được xem là tội không? Nhiều ý kiến bảo vệ cho rằng, vì xã hội ngày nay rất phức tạp, một số người đã lạm dụng lòng tốt để lừa lọc và hãm hại. Vì thế, tốt nhất không nên can thiệp để khỏi mắc vạ vào thân. Hay cũng có những ý kiến khác cho rằng, việc giúp đỡ ai là quyền tự do của con người không thể ép được. Ðúng vậy, đó là tự do của mỗi người nhưng Chúa sẽ hỏi chúng ta về cách sử dụng quyền ấy như thế nào? Như hình ảnh người phú hộ và anh Lazarô trong Tin Mừng Lc (Lc 16, 19-31), người phú hộ đã chẳng phạm tội gì ngoài sự vô cảm trước một người nghèo khó tên Lazarô hằng ngày ngồi trước cổng nhà ông ta. Ðể rồi, kết cục ông phú hộ đã phải chịu sự đền luyện nơi luyện ngục vì sự vô cảm của mình.

Chúng ta đang sống những ngày đầu của Mùa Vọng, Lời Chúa hôm nay cho chúng ta chiêm ngắm vẻ đẹp của "Lòng thương xót Thiên Chúa"; "Thầy Chạnh lòng thương đám đông, vì họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường". Thiên Chúa chúng ta là Thiên Chúa cao cả, quyền năng nhưng Ngài luôn tinh tế nhìn thấy trong sâu thẳm những nỗi khốn cùng của con người và Ngài không làm ngơ "Ngài chạnh lòng thương" chia sẻ với con người. Sống tâm tình của Mùa Vọng, mỗi Kitô hữu chúng ta cũng được mời gọi trở nên giống Chúa hơn, nhờ biết chạnh lòng thương với anh em đồng loại, với môi trường đang cưu mang sự sống nhân loại, để góp phần chữa lành căn bệnh vô cảm của thế giới ngày nay. Thật vậy, Chúng ta không chỉ tồn tại trên trái đất này, mà còn có trách nhiệm với nhau vì "mỗi người là những hạt cát trong một sa mạc; chỉ khi hòa quyện với nhau, chúng ta mới tạo thành những bức tranh đẹp." Ước gì mỗi người chúng ta được Lời Chúa đánh động và được đổi mới tốt hơn trong mùa thánh ân này.

Lạy Chúa, chúng con đang sống những ngày tỉnh thức để đón chờ Chúa đến trong tâm hồn mỗi chúng con. Vì thế, xin đừng để những vòng quay "Cơm áo gạo tiền" bóp nghẹt con tim yêu thương của chúng con nhưng xin cho chúng con luôn biết mở lòng mình ra với những mảnh đời bất hạnh. Bởi họ chính là "Hình ảnh của Thiên Chúa" mà chúng con hằng yêu mến và tôn thờ. Amen.

Bích Liễu

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page